"Các con đừng tới." Xích Linh phân phó nói.
Đôi mắt Đạt Tư lượng lượng, rất hưng phấn, "Đó là mỗ phụ của con sao? Con đã từng xem qua ảnh của người, nhớ được tướng mạo mỗ phụ, đó chính là mỗ phụ."
"Cho nên? Các con muốn làm gì?" Xích Linh hỏi.
"Con muốn nhìn mỗ phụ một chút!" Đạt Tư lập tức lớn tiếng trả lời, bé cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, hài tử gặp mỗ phụ là chuyện không thể bình thường hơn được, chỉ có điều đến chỗ Xích Linh, liền không bình thường.
"Không có lệnh của ta, các con không được gặp. Hiện tại đi xuống, tiếp tục tham gia tiệc tối." Ngữ khí cùng biểu tình âm trầm của Xích Linh, vừa nhìn liền biết tâm tình cực không tốt, hoàn toàn không có bởi vì mỗ phụ trở về mà vui vẻ hơn, hai đứa bé đều rất buồn bực, đứng trên thang lầu, ngơ ngác nhìn phụ hoàng rời đi.
Xích Linh đẩy cửa phòng, Sa Nặc Nhân đang ngồi trên ghế salon ngẩn người, bị lần này dọa sợ, thấy Xích Linh vừa đi tới, vừa cởi khuy áo, Sa Nặc Nhân lập tức khẩn trương, nhớ tới trừng phạt của Xích Linh trong quá khứ, lẽ nào lần này...
Sự thực chứng minh, Sa Nặc Nhân cả nghĩ rồi, Xích Linh chỉ là đem lễ phục không thoải mái cởi ra, tiện tay ném vào trên ghế salon, bên trong vẫn mặc áo sơ mi trắng, cũng không có tới gần cậu, mà là ngồi xuống ghế salon đối diện cậu.
Sa Nặc Nhân xiết chặt ngón tay, không lên tiếng, yên lặng nhìn đối phương.
Xích Linh nhìn chằm chằm người đối diện trong chốc lát, mới nói: "Chiến hạm của Bàng Khắc đế quốc là chuyện gì xảy ra? Là ngươi làm đi."
Đây là câu khẳng định, không cần hoài nghi. Xích Linh vốn cảm thấy Bàng Khắc đế quốc không thể nắm giữ năng lực tùy ý tiến vào dị không gian, hiện tại Sa Nặc Nhân trở về, anh không cần hoài nghi nữa, nhất định là cậu gặp phải đám chiến hạm đó trên đường, sau đó liền ra tay.
Sa Nặc Nhân day dứt trong lòng, với Xích Linh, với hai đứa nhỏ, "Là em."
Xích Linh mặt mày lạnh lùng, "Người đâu?"
Sa Nặc Nhân lấy xuống một chiếc nhẫn cầm trong tay, đặt xuống khay trà, giao cho Xích Linh, "Đều ở bên trong."
Xích Linh cũng biết chuyện Sa Nặc Nhân có thể chế tạo "thế giới nhỏ", không nghĩ tới, năng lực của cậu bây giờ đã có thể tùy ý dịch chuyển một hạm đội.
Xích Linh cầm chiếc nhẫn kia, "Làm sao thả ra?"
Sa Nặc Nhân vội hỏi: "Không thể trực tiếp thả ra, nếu không gần 70 chiếc chiến hạm sẽ lập tức xuất hiện ở đế đô tinh."
Đó mới là đại nạn, không cần tấn công đế đô tinh, trực tiếp có người đưa bọn họ tới, chuyện ngu xuẩn như vậy tuyệt đối không thể làm.
Xích Linh cũng không nhiều lời, cầm nhẫn đứng dậy liền muốn ra ngoài, Sa Nặc Nhân nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy anh, bước chân Xích Linh dừng lại.
"Xích Linh, xin lỗi, là lỗi của em, không cần giận em nữa có được hay không?" Sa Nặc Nhân ôm chặt anh, rầu rĩ mở miệng.
Xích Linh không lên tiếng, muốn gỡ tay Sa Nặc Nhân ra, Sa Nặc Nhân cũng không buông, hai người ở trong phòng lôi kéo. Sa Nặc Nhân biết mình có lỗi, Xích Linh đang tức giận, nếu như không dỗ tốt nam nhân này, còn không biết sẽ giận tới khi nào đây. Sa Nặc Nhân quấn tới, ôm lấy Xích Linh liền hôn lên môi anh, Xích Linh lui về sau một bước, bịch một cái va vào cửa, khiến hai tiểu tử chuẩn bị nghe trộm bên ngoài sợ đến nhảy dựng, nhanh chân bỏ chạy, sợ bị phụ hoàng tóm được.
Thời điểm Sa Nặc Nhân nhào qua, Xích Linh cũng không nhẫn tâm né tránh, vươn tay đỡ cậu, mới để cho cậu lợi dụng cơ hội, thuận lợi hôn người.
Ở trên giường, Sa Nặc Nhân từ trước đến giờ đều bị động, đều là Xích Linh dẫn dắt cậu, lần này Sa Nặc Nhân vạn bất đắc dĩ chỉ có thể chủ động, đem thủ đoạn trước đây Xích Linh dùng trên người cậu đều dùng một lần, muốn gợi lên hứng thú của anh, nhưng đáng tiếc kỹ thuật của cậu thực sự quá kém, hôn đến liên tiếp va phải răng, đau đến khiến hai người đều cau mày.
Xích Linh tràn đầy lửa giận, vẫn luôn cố nén, bây giờ bị Sa Nặc Nhân trêu chọc một chút máu nóng liền bốc cháy, thú tính nổi lên dùng miệng sói hôn trở lại, gặm cắn môi đối phương, đòi lấy hô hấp, tất cả của cậu. Sa Nặc Nhân vừa hôn vừa lui, mãi đến khi hai người đều ngã ở trên giường. Bị đẩy một cái, Xích Linh tựa hồ thanh tỉnh, ngồi dậy, nhìn người dưới thân.
Sa Nặc Nhân thở hồng hộc, ánh mắt mông lung, nhìn đối phương, mang theo giọng điệu làm nũng, "Xích Linh..."
"Ngươi rất lợi hại, lợi hại đến có thể tự mình quyết định tất cả mọi chuyện, chuyện gì cũng không cần thương lượng với ta." Ngữ khí của Xích Linh không hề có gợn sóng, như đang độc thoại.
Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không phải, coi như nói cho anh cũng không có biện pháp nào, hơn nữa anh chắc chắn sẽ không để em đi..."
"Cho nên ngươi liền lén lút rời đi?! Ngươi có biết thời điểm ta quay về nghe đến ngươi ly khai, tâm tình của ta như thế nào hay không?!" Xích Linh ngột ngạt gầm nhẹ, đôi mắt đỏ đậm, dùng sức đấm lồng ngực của mình, "Nơi này so với bị người đâm một đao còn đau hơn, ngươi làm ta cảm thấy mình phi thường vô dụng! Thật giống như con thỏ kia nói, ta căn bản không xứng với ngươi! Ta không thể bảo vệ ngươi, không thể cho ngươi một quốc gia hòa bình, là ta vô năng! Nếu như dùng ngươi để đổi lấy hòa bình đế quốc, ta tình nguyện vong quốc! Ta tình nguyện chết trận cũng không muốn kết quả như thế!"
Sa Nặc Nhân khóc, ôm chặt lấy nam nhân đau đến tê tâm liệt phế này, "Không phải anh vô năng, là em không tốt... Xin lỗi, xin lỗi..."
Xích Linh giật cậu ra, mặc cậu trên giường, đỏ mắt lên quát: "Lần này trở về tới khi nào lại đi? Ngươi nói cho ta, ta hảo hảo chuẩn bị, khoa học kỹ thuật của Tinh Diệu đế quốc hiện tại không giữ được ngươi, coi như ta chế tạo một lao tù cũng không giam giữ được ngươi, cho nên chỉ có thể tùy vào ngươi."
Sa Nặc Nhân khóc lớn, nhìn nam nhân tràn đầy cảm giác thất bại, đau thương cùng vô lực trong mắt, khiến trong lòng Sa Nặc Nhân đau đớn.
Editor: mặc dù ngược nhưng tui vẫn rất vui =))) Bỗng cảm thấy tui hơi dã man với con của mình.
"Anh đừng như vậy, Xích Linh, em không đi, không bao giờ đi nữa..." Sa Nặc Nhân muốn tới gần anh, Xích Linh lại tránh né.
Xích Linh giống như con thú bị dồn ép, thở phì phò, nhìn Sa Nặc Nhân khóc đến nước mắt giàn giụa, anh không biết mình nên tìm ai khóc đây.
Anh bởi vì chiến đấu mấy ngày liền, không có thời gian nghỉ ngơi, người làm bằng sắt cũng không chịu được, hơn nữa trở về liền nghe được Sa Nặc Nhân ly khai, đả kích nặng nề như vậy, trực tiếp đạp ngã một người lúc đó đã rất cường đại như anh. Sau khi tỉnh lại, anh giam mình trong phòng, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không để ý, tinh thần chậm rãi sa sút, vẻn vẹn một tháng, anh đã gầy đến khiến người kinh hãi. Diễm Vương cùng Diễm Vương phi đều cuống lên, mấy lão gia hỏa mỗi ngày đều chờ ở cửa, tận tình khuyên nhủ.
Suốt nửa năm! Anh ngơ ngơ ngác ngác qua nửa năm, thời điểm mấy lão gia hỏa kia cả ngày kêu trời gọi đất hô đế quốc sắp vong, một đời như thế, hai đời vẫn là như vậy, Xích thị ra đều là loại si tình, thì Xích Linh đi ra, trang phục thay đổi hoàn toàn đứng trước mắt mọi người, cũng cử hành một buổi yến tiệc rầm rộ vì hai đứa con trai tròn một tuổi!
Sau đó anh lại trở về con người mà trước đây mọi người đồn đãi, lãnh tình lãnh mặt lãnh tâm, anh làm tất cả khả năng để phát triển đế quốc, tăng cường thực lực bản thân, ai không phục liền đến chiến, anh không e ngại. Chuyển biến của anh, làm cho rất nhiều người vừa vui mừng vừa lo lắng, sợ anh bởi vì đả kích quá nặng mới biến thành như vậy, sợi dây căng chặt kia, sớm muộn cũng sẽ đứt, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, nhưng một năm như vậy, hai năm vẫn là như vậy, chỉ là đế quân của bọn họ càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng vô tình, càng ngày càng bá đạo, anh nói một không hai, quyết định của anh, mấy lão gia hỏa phía nghị viện cho dù có ý kiến cũng chỉ có thể nuốt xuống, không thể nói, nói ra vừa không được chấp nhận, còn có thể bị đế quân hảo hảo chế nhạo một phen. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, Xích Linh chỉ có một yêu cầu, không tiếc bất cứ giá nào, khiến Tinh Diệu đế quốc phát triển!
Sự thực chứng minh anh làm xong, hiện tại toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ không còn ai có thể tiến vào trong mắt anh, cho nên, anh bắt đầu tính toán một văn minh khác cách đó không xa —— liên minh Hồng Hà!
Đúng lúc anh muốn tìm lý do tới Bàng Khắc đế quốc đi dạo, thì đối phương đã chủ động đưa nhược điểm tới, xông vào tử huyệt, bọn họ không xui xẻo ai xui xẻo?
Cảm xúc cùng phản ứng của Xích Linh rất không đúng, Sa Nặc Nhân chậm rãi tới gần anh, "Xích Linh, em sẽ không đi nữa, tin tưởng em được không?"
Xích Linh thở gấp gáp, đột nhiên bắt lấy tay Sa Nặc Nhân đang duổi qua, đem cậu ghìm chặt xuống, nhìn người trên giường, ánh mắt hỗn loạn, "Ta sẽ giết em, em rời khỏi ta, ta sẽ giết em..."
"Xích Linh, anh làm sao vậy?" Tay Sa Nặc Nhân bị vặn ngược rất đau, cậu có thể cảm giác được cảm xúc của Xích Linh rất loạn, phảng phất như lâm vào một loại khủng hoảng cực đoan.
Xích Linh há mồm thở dốc, không ngừng lặp lại, "Không nên rời bỏ ta, ta sẽ giết em, ta nhất định sẽ giết em..."
"Em không đi, em sẽ không đi nữa, buông em ra Xích Linh." Sa Nặc Nhân đã xác định cảm xúc của Xích Linh rất không đúng, nhẹ giọng trấn an nửa ngày, mới chậm rãi buông tay cậu ra.
Sa Nặc Nhân ngồi dậy, đem người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói cho anh biết, "Em sẽ không đi, đừng sợ, thật sự không đi nữa."
Có thể là rốt cục cũng yên tâm, hoặc là ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Sa Nặc Nhân, độ ấm lúc trước, Xích Linh liền cứ như vậy nằm nhoài trong lồng ngực của cậu ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, anh đột nhiên thức tỉnh, lập tức ngồi dậy, không thấy người trên giường, đột nhiên nhảy dựng lên, hô một tiếng, "Sa Nặc Nhân!"
Sa Nặc Nhân nghe thấy tiếng la, vội vàng từ phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy Xích Linh còn đi chân đất chạy về phía cửa, thời điểm nhìn thấy cậu, anh mới thở phào nhẹ nhõm, "Em đang làm gì?"
Mái tóc dài của Sa Nặc Nhân vẫn ướt nhẹp, "Em tắm."
Lúc này trời sáng choang, đã là ngày hôm sau.