Sa Nặc Nhân rất bất ngờ, không nghĩ tới Lai Sách đế quốc còn có nơi như thế này, lẽ nào những người không kết hôn với Arthur đều là dẫn ra tinh thần như ở nơi đó sao? Tuyệt đối có thể, bằng không Resse sở hữu tinh thần lực ở nơi này sao có thể phổ biến như vậy? Thật bất khả tư nghị(1).
1: những hiện tượng siêu nhiên, những kinh nghiệm cá nhân không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả.
Sa Nặc Nhân đối với chuyện này vô cùng hiếu kỳ, vốn cũng muốn qua xem một chút, nhưng đáng tiếc Xích Linh không dẫn cậu theo, nơi đó là lãnh địa riêng của Resse, dẫn một Arthur như cậu đi vào không tiện. Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là nhấn mạnh với anh, nhất định phải quan sát cẩn thận, trở về nói cho cậu nghe.
Trong lòng Xích Linh kỳ thực đã có suy đoán, đại khái là giống như hiến thân mà thôi.
Ái Tu có thể vượt qua sát hạch, bất cứ giá nào, Xích Linh cũng muốn dẫn hắn tới "Hội Resse", hắn không cần suy nghĩ mà đáp ứng.
Xích Linh vẫn luôn chờ ở bên ngoài, chờ tới khi Ái Tu đi ra, chỉ nhìn thấy biểu tình không tự nhiên của hắn, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, nên mở miệng dò hỏi như thế nào mới tốt đây?
Sa Nặc Nhân vô cùng hiều kỳ, Xích Linh vừa về tới liền quấn lấy anh dò hỏi, Xích Linh bị hỏi đến phiền, liền nói: "Nếu như chỉ có làm mới có thể dẫn ra, thì ngoại trừ làm, em còn có thể nghĩ tới loại phương pháp nào khác có hiệu quả như vậy?"
Sa Nặc Nhân cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên trong đầu sáng ngời, cậu nghĩ ra rồi, "Chẳng lẽ là... Tự an ủi?"
Xích Linh không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục quay lại nâng cao sức chiến đấu. Hiển nhiên, Sa Nặc Nhân đã đoán đúng.
Kỳ diệu! Thực sự là rất trùng hợp! Nếu như chỉ có tại thời khắc tinh thần phòng thủ yếu nhất mới có thể nhen lửa, vậy để cho bọn họ động thủ đạt tới đỉnh cao, sau đó Arthur từ bên phụ trợ, trực tiếp phóng thích tinh thần lực đâm vào ý thức hải của đối phương...
Chẳng qua, nói đơn giản, muốn nắm giữ được lực độ kia, cũng không dễ dàng.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, mỗi ngày Xích Linh đều sẽ phân ra một nửa thời gian, cùng Ái Tu tới một nơi gọi là "Hội huấn luyện cơ giáp", anh tự mình chỉ huy hắn sử dụng tinh thần lực điều khiển cơ giáp ra sao. Lần đầu tiên Ái Tu trải qua cảm giác này, biểu hiện rất hưng phấn, chỉ có điều đem cơ giáp điều khiển đến xiêu xiêu vẹo vẹo, bước đi giống như uống say, thế mới biết, muốn dùng tinh thần lực khống chế cơ giáp, cũng không phải chuyện dễ dàng. Thời gian chỉ còn không tới nửa tháng, hắn có thể thông qua sát hạch hay không, chỉ có thể xem sự nỗ lực trong khoảng thời gian này!
Ba ngày trước khi sát hạch, rất nhiều người tề tụ về đế vương tinh, cơ hồ thiên tài trên toàn tinh hệ đều tụ tập ở nơi này. Sa Nặc Nhân cũng nhận được liên lạc từ Karni, hắn mang theo Ysaye cùng Tân Đức Lỗ cũng tới đây, nghe Karni nói, Nhã Đạt đế quốc bọn họ tới đây gần 20 người, số lượng ấy quả thực không ít, chính là không biết lúc sau có thể thông qua bao nhiêu.
Karni hẹn Sa Nặc Nhân ra ngoài dạo phố, hắn muốn mua vài món đồ, bởi lúc trước tại Huyền Minh tinh vực, Sa Nặc Nhân đã lỡ hẹn một lần, lần này quả thực là không tiện từ chối nữa, không thể làm gì khác hơn đành cùng họ đi ra ngoài, Ysaye cũng Tân Đức Lỗ vẫn cứ trái phải đi theo Karni, sức chiến đấu của đôi thần bảo hộ này cũng đã đột phá cấp 7, Sa Nặc Nhân rất kinh ngạc.
Karni lại cười nói: "Cái này ngươi không biết sao? Ở Lai Sách đế quốc, chỉ cần ngươi có tiền, không có chuyện không làm được."
Sa Nặc Nhân ngẫm lại cũng đúng, cậu có thể sử dụng tinh thần lực trợ giúp Resse vượt qua cấp 6, không có lý nào một đế quốc lớn như Lai Sách lại không thể, hơn nữa trình độ nơi đó đến cùng ra sao, Sa Nặc Nhân đến giờ cũng còn chưa thăm dò rõ nội tình, chỉ biết ở đó Arthur Nguyên Hoa cấp có hơn trăm người, ngay cả Arthur Kim Huyền cấp cũng có. Đây đã là chuyện rất kinh khủng, Tinh Diệu đế quốc đến một Arthur Kim Huyền cấp cũng không có, Arthur Nguyên Hoa cấp cẩn thận đếm qua, cũng có thể có hai, ba cái, chẳng qua đều là cấp thấp, muốn đạt tới Kim Huyền cấp, giá trị tinh thần lực phải vượt qua 240, này là vô cùng cao.
Sa Nặc Nhân gật đầu tán thành, "Quả thực."
Đến khơi dẫn tinh thần lực cũng có thể, còn có cái gì không thể đâu?
Thiên tài càng nhiều, thị phi càng nhiều. Người bên ngoài tụ tập ở đây, ai không phải bổn quốc thiên chi kiêu tử, mỗi người đều rất kiêu ngạo và hung hăng, không ai phục ai, này liền dễ dàng dẫn tới mâu thuẫn. Thời điểm Sa Nặc Nhân cùng Karni đang shopping*, liền phát hiện có hai tên Arthur, trước mặt mọi người tỷ thí chế tác dược tề, được rất nhiều người vây xem. Chính là bọn họ còn rất đắc ý, giống như lũ khỉ bị người vây xem.
* Editor: này là nguyên văn của tác giả đó =))))
Hành vi như vậy, vừa nhìn liền biết là người bên ngoài, người bản địa tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Nhìn thấy tình hình như vậy, dân bản xứ đối với cái này khịt mũi coi thường, đến thời gian dừng lại cũng không muốn lãng phí.
Chờ đợi đã lâu, sát hạch nhập học cuối cùng đã tới!
Trường đại học Thụy Ân người đông như mắc cửi, Sa Nặc Nhân sau vô số lần bị giẫm vào chân, cuối cùng cũng lấy được số báo danh. Xích Linh vẫn luôn ở bên cạnh chờ cậu, số của anh đã lấy được, tình cảnh so với ngành dược tề học chuyên sâu cũng không khá hơn bao nhiêu, các loại chen.
Ba ngành chuyên sâu quan trọng nhất, dược tề học, chế tạo cơ giáp và cơ giáp chiến đấu, sát hạch vào ba ngày khác nhau, còn những môn học khác thời gian sát hạch sẽ được xếp cùng với ba ngành này, sân bãi khác nhau, lão sư trông coi cũng khác nhau. Phương thức sát hạch của trường đại học Thụy Ân không tiến hành trong phòng như ở các trường phổ thông khác, bọn họ là trực tiếp sát hạch ở bên ngoài, trường học hoàn toàn mở ra, bất kể là người sống trong trường hay người qua đường giáp đều có thể tới quan sát. Thí sinh tố chất tâm lý không đủ, tuyệt đối sẽ bởi căng thẳng mà xảy ra sai sót.
Sa Nặc Nhân cầm hàng số báo danh của mình trở về, mặt đầy đau khổ, chân khẳng định đã bị giẫm sưng lên. Cậu nghĩ không ra, người tới lấy số báo danh đã đủ, tại sao ngay cả thuần thú cũng phải dẫn theo? Vốn đã rất chen chúc, lại thêm thuần thú, càng là các loại vấp chân a!
"Số bao nhiêu?" Xích Linh hỏi.
Sa Nặc Nhân đem tấm thẻ hướng lên trên, "Số 153."
Lúc này, có người gân cổ lên bắt đầu hô, "Có ai là số 151 và 153? Nghe được ứng một tiếng."
Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một tên béo vẫn còn đang đứng lặp lại mấy lời kia, kỳ quái đi tới, "Xin chào, ta là số 153, ngươi có chuyện gì?"
Bàn Tử(2) vừa thấy là một thiếu niên tuấn mỹ, lập tức ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho Sa Nặc Nhân tới gần hắn nói chuyện.
2: tên béo, tên mập
Sa Nặc Nhân không hiểu ra sao đi qua, Bàn Tử đầu trộm đuôi cướp hỏi: "Tinh thần lực của ngươi là cấp bậc bao nhiêu?"
Sa Nặc Nhân cau mày, "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Bàn Tử hắc hắc cười hai tiếng, "Tinh thần lực của ta là Toái Ngọc cấp 9, ta muốn thi được dược tề học chuyên sâu, thế nhưng dược ta chỉ học được mấy cái da lông, cho nên muốn nhờ người đến lúc đó giúp ta một tay, điều kiện tùy ngươi nói, chỉ cần có thể vượt qua sát hạch, ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì."
Sa Nặc Nhân cho là người nọ điên rồi, nếu như có thể gian lận dễ dàng như vậy, còn cần đôi mắt đó làm gì? Huống hồ đến lúc đó gián thị nghe nói đều là Arthur Nguyên Hoa cấp cao, nói không chừng có thể còn có Arthur Kim Huyền cấp tham gia, hắn muốn dùng tiền gian lận, phỏng chừng không ai có cái can đảm kia, chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Còn không đợi Sa Nặc Nhân trả lời, Xích Linh đã tiến tới đón người, "Đi, cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì."
Bàn Tử nhìn bọn họ cứ như vậy rời đi, tức giận đến ở phía sau quát to, "Này! Ta tìm ngươi là nể mặt ngươi! Ngươi biết ta là ai không?! Ta đường đường là hoàng tử Tinh Tinh quốc, ngươi dám đối với ta vô lễ như vậy?! Quá càn rỡ! Các ngươi chờ coi!"
"Tinh Tinh quốc là chỗ nào?" Sa Nặc Nhân kỳ quái hỏi.
"Không biết, chắc hẳn chỉ là một tiểu quốc." Xích Linh nói.
Sa Nặc Nhân không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn dám lớn tiếng nói ra như vậy, cũng không nhìn một chút phản ứng của những người khác ra sao, người có thể đứng ở chỗ này ai không phải hoàng tử công chúa, thế gia quý tộc? Hắn cư nhiên ỷ vào bản thân là hoàng tử liền lớn tiếng la lối như vậy, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
Thời gian khảo thí của Sa Nặc Nhân được an bài vào ngày mai, kế đó là sát hạch chế tạo cơ giáp, sau nữa mới tới cơ giáp chiến đấu của Xích Linh.
Buổi tối Sa Nặc Nhân chuyện gì cũng không làm, cùng Xích Linh làm ổ trên ghế salon xem tivi, là một bộ phim điện ảnh khôi hài, Sa Nặc Nhân vẫn luôn ha ha cười, Xích Linh thế nhưng giữ nguyên bộ mặt không cảm xúc mãi tới lúc xem xong, Sa Nặc Nhân cũng phải bội phục anh, quả thực chính là cái người lạnh nhạt.
Xem tivi xong, hai người cùng đi tắm rửa.
Xích Linh ôm cậu từ phía sau lưng nằm trong bồn tắm, thấp giọng hỏi: "Căng thẳng sao?"
Sa Nặc Nhân gật gật đầu, hai người xích lõa nằm trong bồn tắm, nơi nào đó của anh vẫn luôn để gần cậu, có thể nào không khẩn trương? Anh ngàn vạn lần không cần đột nhiên đại phát thú tính, ngày mai cậu còn muốn liều mạng khảo thí đây, nếu như anh thật sự nghĩ đến, cũng chỉ có thể cùng anh tới một lần...
"Không cần khẩn trương, em không có vấn đề, ngược lại là hiện trường cần lanh lợi một chút, không cần quá xuất sắc." Xích Linh trấn an nói.
Sa Nặc Nhân nói: "..."
Nguyên, nguyên lai là nói sát hạch a, ha ha...
Sa Nặc Nhân lúng túng cười cười, Xích Linh cũng gợi lên khóe môi, Sa Nặc Nhân ngây người cùng lúng túng anh đều xem trong mắt, cũng đã đoán được cậu đang suy nghĩ gì.
Đem người ôm lên, trực tiếp quang lõa tiến về phòng ngủ, để Sa Nặc Nhân nằm úp sấp trên người anh, giao quyền chủ động cho cậu.
Sa Nặc Nhân bị bức ép mặt đỏ tới mang tai, nhưng là động tác tay chân vụng về, không phải làm đau chính mình liền là làm đau anh, cuối cùng Xích Linh không thể làm gì khác đành lần thứ hai nắm lại quyền chủ động.
Bọn họ cũng đã có một đoạn thời gian thật lâu không đến rồi, lúc trước tất cả đều là bận rộn nâng cao sức chiến đấu, căn bản không có cái tâm tư kia, đêm nay hoàn toàn thanh tĩnh lại, mới chuẩn bị làm một vố lớn!
Hôm sau tời vừa sáng, sau khi ăn điểm tâm xong, Xích Linh lấy ra xe huyền phù đã thuê, mang theo Sa Nặc Nhân đi thi.
Thời điểm tới của trường học, đã có mấy người chờ ở nơi đó, bất ngờ là, Karni bọn họ cũng tới.
Ngày hôm nay tới sát hạch thì chỉ có Sa Nặc Nhân cùng Vân Hoán, Nhã Đạt đế quốc cũng tới vài vị dược sĩ, nhân số so với bọn họ tuyệt đối nhiều hơn, có thể lưu lại hay không, liền xem kết qua khảo hạch ngày hôm nay!
Nửa tháng ngắn ngủi, dựa vào dược tính của Ngưng Thần Tề, giá trị tinh thần lực của bọn họ đều nâng lên 3 đến 4 đơn vị không giống nhau, năng lực hấp thu của bọn họ rất chậm, cho nên đây cũng là một công trình trường kỳ, không vội vàng được.
Vân Hoán nhìn Sa Nặc Nhân vài lần, mặc dù biết tinh thần lực của cậu không thấp, nhưng không biết trình độ chế dược ra sao, bản thân hắn vẫn luôn học dược tề, cũng không lo lắng thế nào, trái lại có chút lo lắng Sa Nặc Nhân này "tự học xuất sư", đến lúc đó, ngàn vạn không thể để xảy ra vấn đề.
Một đám người đi vào trong, trong sân trường đâu đâu cũng có người, phòng thi bốn phía từ lâu đã bu đầy người, bọn họ đã tới từ rất sớm để cướp vị trí, tranh thử có thể chen ở phía trước nhất.
Phòng thi bố trí rất đơn giản, kiến trúc chủ đạo trước mặt của trường học là một khối đất trống rất rộng rãi, mặt đất được phủ đá hoa cương hoa văn đại bàng chỉnh tề, có thể chứa được mấy ngàn người. Trong sân đã được đặt rất nhiều bàn thí nghiệm, từng hàng từng hàng, phi thường đồ sộ. Trên bàn thực nghiệm cũng không có đặt dụng cụ thực nghiệm, bên phía trường học sợ thí sinh đối với dụng cụ thực nghiệm xa lạ dùng không tiện tay, cho nên quyết định thí sinh tự chuẩn bị dụng cụ.
Liếc mắt nhìn qua một chút là thấy, trước mắt có 100 bàn thực nghiệm, phỏng chừng muốn sát hạch từng nhóm, một lần không thể thi xong.
Ngay phía trước chỗ thi có một đài cao, trên đài cao có đặt một loạt ghế tựa chỉnh tề, có tới 10 vị trí, đều là vị trí của các thầy giám khảo. Một vị lão sư giám khảo sẽ tỉ mỉ quan sát 10 học sinh, muốn gian lận, chỉ có thể tặng cho bọn họ một nụ cười từ thiện, huống hồ tinh thần lực của những lão sư kia tuyệt đối rất cao, cẩn thận giám thị 10 người các ngươi, quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Vân Hoán do dự đã lâu, mới nói: "Ngươi không thành vấn đề đi?"
Sa Nặc Nhân có chút bất ngờ, "Không thành vấn đề, cảm tạ, ngươi phải cố gắng lên."
Vân Hoán gật gật đầu, hắn thi lượt đầu, thẻ báo danh là số 86.
Không biết có phải bên phía trường học cố ý hay không, trên thẻ báo danh của mỗi người, ngoại trừ tên cùng dãy số ở ngoài, còn có thể ghi rõ quốc gia cùng Toàn Tí, có ý tứ kiểm nghiệm chính thân rõ ràng.
Gần tới lúc bắt đầu sát hạch, Sa Nặc Nhân bỗng nhiên chú ý tới, hàng đầu tiên trong trường đấu, hai bên trái phải cũng được đặt một loạt ghế dựa, đã có người lục tục an vị. Nhìn quần áo cùng khí tràng của bọn họ, vừa nhìn liền biết thân phận không đơn giản, mãi tới khi nhìn thấy Schleyer cùng Hall Griffith trong những người kia, Sa Nặc Nhân mới hiểu được, tất cả đại nhân vật Lai Sách đế quốc cũng đều trình diện. Không nghĩ tới bọn họ đối với chuyện sát hạch nhập học cũng coi trọng như vậy, có lão sư giám khảo còn chưa đủ, còn muốn những hoàng tử quý tộc này đến tọa trấn, chỉ sợ, mục đích thực sự không đơn giản như vậy.
Sát hạch sắp bắt đầu, thí sinh đã dựa theo số báo danh lục tục vào sân, Vân Hoán cũng mang theo thuần thú của hắn đi tới trước bàn thực nghiệm của mình, lần khảo hạch này, không có yêu cầu thí sinh không thể hợp tác với thuần thú, cho nên mọi người đều có thể dẫn theo thuần thú tới, đương nhiên thời điểm tinh thần lực cung ứng không đủ, còn có thể sử dụng của thuần thú, là hỗ trợ chủ nhân, chỗ tốt của thuần thú chính là như vậy, chúng nó một khi bị thu phục, tinh thần lực sẽ hòa hợp cùng với chủ nhân.
Điều này cũng làm cho Sa Nặc Nhân có phần xoắn xuýt, nếu như tất cả mọi người đều dẫn thuần thú tới đây, chỉ có một mình cậu không có thuần thú, vậy sẽ rất kỳ quái.
Làm sao bây giờ đây?