Sau ba ngày, tin tức Sa Nặc Nhân được phán vô tội thả ra ngoài truyền đến Sa gia.
Cho dù hội "Arthur đảm bảo quyền lợi" không cam lòng, cũng không dám tiếp tục giam cầm hắn, không chỉ muốn thả hắn, còn cung cung kính kính đem người đưa về Sa gia, chỉ vì đối tượng kết hôn của hắn họ "Phượng", này đối với hội "Arthur bảo đảm quyền lợi" mà nói, không thể nghi ngờ là hành vi vứt bỏ mặt mũi, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đem ngụm máu nuốt vào.
Biết được Sa Nặc Nhân được phán vô tội phóng thích, lão gia tử hôn mê nhiều ngày kiên trì muốn tới cửa nghênh đón tôn tử về nhà.
Solan thân thể bị bệnh nhiều ngày, nghe nói nhi tử quay về, cũng đã có thể bước xuống giường.
Sa Phí Đề ra lệnh cho người hầu đem biệt thự hảo hảo thu dọn một phen, chờ nhi tử về nhà.
Mà bên trong một phòng ngủ khác, Sa Tỉnh Yên lại đang đập phá đồ vật.
Đi lên tìm nàng xuống chào đón Sa Nặc Nhân trở về, Sa Tỉnh Vinh mở cửa liền thấy mặt đất toàn mảnh sứ, nhanh tay đóng cửa lại.
Sa Tỉnh Vinh cau mày nói, "Em đang làm cái gì vậy? Bị bá phụ nhìn thấy, hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
"Ca ca! Anh cứ như vậy nhìn tên rác rưởi kia trở về Sa gia? Trong mắt Sa Đạo Dương chỉ có hắn là tôn tử, không hề để ngươi vào trong mắt, thật vất vả mới đưa hắn vào ngục giam, giờ lại quay về, hắn làm sao may mắn như vậy!" Sa Tỉnh Yên giận đến phát rồ.
Sa Tỉnh Vinh vội vàng lau nước mắt cho em gái, "Đừng khóc, nếu để cho người khác nhìn thấy, chúng ta liền xui xẻo. Em cũng nói hắn chỉ là cái phế vật, hiện tại không còn tinh thần lực, căn nguyên thiên phú cũng bị phá hủy, còn gì cần lo lắng sao, sau này hắn sẽ chân chính trở thành cái kia "Công tử bột"."
"Cứ như vậy, ca ca còn không phải là không được Sa gia trọng dụng." Sa Tỉnh Yên khóc ròng nói.
"Không phải nghĩ nhiều, lấy điều kiện hiện tại của Sa Nặc Nhân tới nói, căn bản không đáng sợ." Sa Tỉnh Vinh nội tâm đã có tính toán.
Người Sa gia cũng rất nghi hoặc, án tử của Sa Nặc Nhân đến một manh mối cũng không có, hình phạt đã là chuyện chắc chắn, hiện tại lại truyền ra tin tức hắn vô tội được thả ra.
Sa Đạo Dương kỳ quái hỏi nhi tử, Sa Phí Đề biểu thị, có thể là luật sư tìm được chứng cứ trọng yếu. Nhưng là trong lòng hắn lại nghĩ rằng, điện hạ thật sự là dụng tâm lương khổ(1) rồi.
1: dùng nhiều tâm tư để suy tính
Sa Nặc Nhân xuống khỏi huyền phù, liền nhìn thấy người thân đứng trước cửa, trong lòng rất cảm động. Trong mấy ngày hắn bị giam cầm, phụ thân liền vì hắn bôn tẩu khắp nơi, dành hết tâm tư để cứu hắn. Hiện tại đến xem, ba người quan tâm hắn nhất, bởi vì hắn mà ngã bệnh hai người, trong thời gian ngắn ngủi đều gầy đi trông thấy, nhìn thấy hắn trở về, tất cả đều vui mừng lại đây nghênh đón.
Sa Nặc Nhân cảm thán, có người thân ở đây, sau này hắn không còn là Á Liên nữa, mà chân chính là thiếu gia Sa tộc ¾¾ Sa Nặc Nhân.
Lão gia tử rất kích động, tự mình tiến lên đón nhi tử, bước chân tập tễnh, Sa Nặc Nhân bước nhanh về phía trước, đỡ lấy gia gia bước chân bất ổn.
"Nặc Nặc, cháu trai của ta, để gia gia xem ngươi." Lão gia tử lôi kéo Sa Nặc Nhân nhìn một lượt, đỏ mắt nói, "Gầy, Nặc Nặc gầy rồi."
"Gia gia, ta không sao, vào trong rồi nói." Sa Nặc Nhân nhìn về phía phụ thân và mỗ phụ, thấy mỗ phụ đứng đó lau nước mắt, liền biết mấy ngày này hắn rơi nước mắt rất nhiều, một tay đỡ lấy gia gia, tay kia ôm mỗ phụ vỗ nhẹ, "Con đã trở về, mỗ phụ."
"Trở về là tốt rồi." Solan xoa xoa gò má nhi tử, tim như bị dao cứa.
Người một nhà bọn họ tiến vào phòng khách, vui vẻ tán gẫu.
Cùng "Phượng Ảnh" kết hôn, trước mắt là lựa chọn tốt nhất.
Bất quá, Sa Nặc Nhân không muốn cử hành lễ cưới, bọn họ kết hôn vì lý do gì bọn họ đều biết, vì khó khăn hiện nay, chỉ cần đi đăng ký kết hôn, hôn nhân hợp pháp, không phải vì yêu nhau mới cưới, cũng không cần những lễ nghi phiền phức.
Xích Linh cũng có ý che giấu chuyện mình tới đây, liền đáp ứng yêu cầu của cậu.
Sa Nặc Nhân cùng "Phượng Ảnh" đạt thành thỏa thuận hôn ước, kết hôn xong không phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, kết hôn xong mỗi người đều có tự do, không quan hệ với nhau, chờ sau khi hung thủ thật sự sa lưới, liền giải trừ quan hệ hôn ước. Những điều kiện này, không chỗ nào không thuận tiện cho Sa Nặc Nhân, "Phượng Ảnh" chỉ đưa ra một yêu cầu, ngày sau không quản sa nặc chọn bên nào, đều không được cùng Diễm vương là địch.
Song phương đạt thành thỏa thuận, đôi bên cùng có lợi, rất công bằng. Bất quá, Sa Nặc Nhân vẫn cảm thấy "Phượng Ảnh" thua thiệt. Anh trợ giúp mình so với uy hiếp nhiều hơn. Sa Nặc Nhân biết rằng, sau khi "Phượng Ảnh" thấy được thực lực của Pidgey, luôn đối hắn có phần kiêng kị, mới có thể thuận lợi như vậy, kết cho hắn một cái thiện duyên.