Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Xích Kính ngược lại không nghĩ tới, Sa Nặc Nhân sẽ trực tiếp từ chối, thái độ với hắn so với trước đây, quả thực là khác xa một vạn tám ngàn dặm.
Xích Kính cười cười, hơi khó xử nói: "Kỳ thực ta có chút việc muốn nói với em, trước mặt mọi người em từ chối ta như vậy, khiến ta rất khó chịu."
Sa Nặc Nhân cũng chú ý đến, hiện tại là thời gian tan học, học sinh qua lại đều đang nhìn bọn họ, hết cách rồi, Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là để tài xế đi về trước, đi theo Xích Kính. Từ sau khi Pidgey xuất quan, hộ vệ cái gì cũng chưa dùng tới, mỗi người chỉ có tài xế đưa cậu đi học, có Pidgey ở, cậu chính là an toàn.
Xích Kính cũng có tài xế của riêng mình, đồng thời cùng Sa Nặc Nhân ngồi ghế sau, săn sóc hỏi: "Muốn ăn chút gì không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Sa Nặc Nhân không muốn ăn, liền chọn một quán trà nhìn qua rất cũ kỹ tiến vào, bên trong người không nhiều, thanh tĩnh nhã trí. Nơi này có hơi thở rất yên bình, mô phỏng theo văn minh địa cầu ở dải ngân hà, từ cái bàn tới dụng cụ uống trà đều được cố ý làm cũ, thoạt nhìn rất cổ kính, quán trà này dùng gỗ nguyên chất, phóng cách kiến tạo so với những nơi khác cũng khác nhau, nơi này khiến Sa Nặc Nhân hơi hơi an tâm lại.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên thảm mềm, mỗi người gọi một chén trà, Sa Nặc Nhân nhấp một ngụm, có một cỗ thỉnh hương, vào miệng đắng chát, dư vị ngọt ngào.
"Điện hạ muốn nói cái gì với ta?" Sa Nặc Nhân đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Xích Kính lộ vẻ mặt ưu sầu, nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, rất lâu mới mở miệng, "Iman đề cập chuyện ly hôn với ta."
Sa Nặc Nhân hơi kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục biểu tình, nhấp ngụm trà, che giấu bất an trong lòng, "Đây là việc nhà điện hạ, không nên nói với ta đi?"
Xích Kính cười khổ nói: "Ta đã nói với em, tự nhiên là có liên quan với em."
Sa Nặc Nhân đè nén lại nỗi bất an, nhàn nhạt nói: "Điện hạ nói đùa, liên quan gì tới ta."
Xích Kính lần thứ hai trầm mặc, sau một hồi, tức giận nói: "Sở dĩ Iman muốn ly hôn với ta, là bởi vì Xích Linh đồng ý sẽ lấy hắn!"
Tay Sa Nặc Nhân run một cái, nước trà văng lên tay, cậu yên lặng uống trà, không có trả lời.
Xích Kính tiếp tục nói: "Em và Xích Linh làm sao vậy? Quan hệ của các em trước đó không phải rất tốt sao? Hắn làm sao lại đột nhiên muốn thú Iman? Trước bọn họ còn vấn vương không dứt được ta liền không nói gì, hiện tại lại dám chủ động nhắc đến chuyện ly hôn với ta, điều này làm mặt mũi của ta biết để nơi nào?"
Xích Kính thương tâm nói: "Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm thâm hậu, nếu như không phải thân thể Xích Linh không khỏe, phỏng chừng bọn họ đã sớm kết hôn rồi. Cũng là ta không dám nhận tâm ý của Iman, phụ thân hắn nương nhờ vào phụ thân ta, khi đó Iman đối với ta vô cùng tốt, ta liền động tâm, kết quả đâu? Hiện tại Xích Linh khỏe rồi, hắn quay người liền muốn dựa vào nó. Làm ta không nghĩ tới chính là, Xích Linh lại còn đồng ý tiếp nhận hắn, Iman đã kết hôn cùng ta rồi, ta còn là anh của nó, đây là đang trả thù ta sao? Nó tại sao có thể thú Iman?"
Sắc mặt Sa Nặc Nhân tái nhợt, mỗi một câu nói của Xích Kính giống như dao đâm sâu vào trong tâm cậu. Xích Linh có tình với Iman, cậu biết, bằng không với tính cách của anh, nếu như không thích, lúc trước bọn họ tại sao lại đính hôn? Sau khi Iman hủy hôn, Xích Linh bắt đầu du đãng xung quanh trong vũ trụ, ngay cả số lần trở về cũng rất ít, đây không phải bị tổn thương thì là cái gì? Còn có anh không cho cậu gọi "Nhị ca", đó là cách gọi riêng của Iman, anh vẫn còn giữ cơ giáp cấp 6 Iman đưa cho, từ các loại dấu hiệu này, Xích Linh đối với Iman chính là tình cũ khó quên.
"Nặc Nhân, em nói bọn họ như vậy có đúng hay không?" Xích Kính sau khi nói xong, còn không quên hỏi ý kiến Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân không hề trả lời, đứng lên, "Ta đi về trước, chuyện này cũng không phải chuyện ta có thể trả lời."
Sắc mặt Sa Nặc Nhân, Xích Kính tự nhiên nhìn rõ, cũng cùng đứng lên, thanh toán rồi đuổi theo ra ngoài, "Ta đưa em trở về đi, muộn như vậy một mình em trở lại không an toàn."
Sa Nặc Nhân vốn đang cúi đầu bước đi, nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn, nơi này cũng khá vắng vẻ, khẳng định không chờ được xe, liền gật đầu đáp ứng.
Xích Kính nói tài xế đưa thẳng Sa Nặc Nhân đến cửa đế cung, trước khi xuống xe, Xích Kính lại nói: "Em cũng đừng quá khó chịu, đế quân có thể thú tam phi, từ xưa chính là như vậy, không sửa đổi được."
Này không thể nghi ngờ chính là xuyên một đao qua ngực Sa Nặc Nhân, cậu không lên tiếng, bước chân vội vã đi vào.
Đêm nay, Xích Linh vẫn chưa trở về, Sa Nặc Nhân lăn lộn khó ngủ, đầy đầu đều là lời Xích Kính nói, vẫn luôn thức tới nửa đêm, lại nhận được một đống ảnh, vai chính vẫn là Xích Linh cùng Iman, thái độ của bọn họ thân mật, trong đó có một bức là hai người bọn họ nhìn nhau nở nụ cười, điều này làm cho tâm Sa Nặc Nhân hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Thật sự ngủ không được, đơn giản lên tiếp tục thử nghiệm mở ra mảnh xương kia, mãi đến khi tiêu hao hết thảy ý thức lực, mới uể oải ngủ thiếp đi.
Sau hai ngày, Xích Linh vẫn chưa từng trở về, ngược lại là Xích Kính, mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trước cửa trường học chờ Sa Nặc Nhân, muốn mời Sa Nặc Nhân ăn cơm, bảo là muốn cảm tạ cậu cứu ông ngoại hắn, Sa Nặc Nhân uyển chuyển cự tuyệt, nhưng là tan học ngày tiếp theo, Xích Kính lại đứng ở cửa, rốt cục vẫn là nên giữ mặt mũi, Sa Nặc Nhân đáp ứng.
Trong nhà đã không có người chờ cậu, cũng không có người thúc giục cậu trở về, cậu ở bên ngoài chơi bao lâu không quan trọng.
Cơ hồ mỗi ngày Sa Nặc Nhân đều có thể nhận được những tấm ảnh kia, đều là buổi tối gửi tới, cậu không đoán được người gửi ảnh cho cậu là ai, chỉ có thể mỗi ngày liều mạng rèn luyện căn nguyên ý thức lực, vắt óc tìm mưu kế đem mảnh xương kia mở ra, ngày nào đó một tuần sau, Sa Nặc Nhân và Xích Kính ở bên ngoài cơm nước xong, lần thứ hai Xích Kính đưa cậu về nói.
Hiện tại dù sao cũng đã thay đổi so với quá khứ, Sa Nặc Nhân đẩy cửa phòng ngủ, bất ngờ thấy Xích Linh cư nhiên trở về, đang đứng ở cửa sổ, cầm một ly rượu đỏ từ từ uống.
Động tác của Sa Nặc Nhân dừng một lát, nhất thời không biết làm sao đối mặt với Xích Linh. Cậu đóng cửa lại, đi vào trong phòng.
Xích Linh quay người lại, "Ăn cơm ở bên ngoài?"
Ngữ khí bình tĩnh không chút lay động, Sa Nặc Nhân không tâm tình anh hiện tại ra sao, có nguôi giận hay không, chỉ đáp một tiếng.
Xích Linh liền hỏi một câu, "Ở cùng với ai?"
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, quyết định cần phải hảo hảo nói lời xin lỗi, đi tới: "Chuyện ngày đó, xin lỗi anh, có chuyện gì không báo trước với anh, là em không đúng..."
"Ta hỏi em ăn cơm với ai?" Xích Linh căn bản không nghe cậu xin lỗi, âm thanh lạnh xuống mấy phần.
Sa Nặc Nhân lấy hơi một chút, mang theo mệt mỏi nói: "Xích Linh, em không muốn cãi nhau với anh, chuyện ngày đó..."
"Oành!" Xích Linh trong cơn giận dữ, trực tiếp đạp vỡ ly rượu trong tay, mảnh ly vỡ tan tành!
Sa Nặc Nhân giật mình, Xích Linh liều mạng hướng cậu quát: "Đừng cho là tôi không biết cậu đi cùng ai, cậu và hắn đi ra ngoài ăn cơm mấy lần tôi đều biết được rõ ràng! Cậu cứ như vậy không thể chờ đợi được nửa ở cùng một chỗ với người khác sao?! Phạm lỗi không biết đường hối cải, lại cả ngày lêu lổng với hắn, cậu biết mình đang làm cái gì hay không?!"
Sa Nặc Nhân vốn định hảo hảo nói lời xin lỗi, Xích Linh không chỉ không nghe, còn tức giận tới như vậy. Những ngày qua cậu cũng bị dằn vặt đến điên rồi, đến bây giờ đã gần mười ngày, không ngày nào có được một giấc ngủ ngon, mỗi ngày nửa đêm nhận được đống ảnh của bọn họ, hiện tại hỏa khí cũng lập tức bùng lên, chẳng qua cậu vẫn cực lực áp chế, "Anh trả lời tôi một vấn đề."
Xích Linh đợi nửa ngày, chờ được không phải là lời thừa nhận, đề tài lại một lần bị gạt đi, tức giận xoay người rời đi, "Tôi không rảnh trả lời vấn đề của cậu!"
Team sủng thụ cho biết: Càng ngày càng ghét công ạ ☹
Sa Nặc Nhân lớn tiếng nói: "Anh có phải là đã gặp Iman?"
Bước chân rời đi của Xích Linh dừng lại, nhưng không có quay người. Phản ứng của anh rõ ràng như vậy đã nói cho Sa Nặc Nhân, những bức hình kia đều là thật.
"Các người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau đàm tiếu, những cái mà anh gọi là vội mấy ngày qua, chính là như vậy?" Sa Nặc Nhân cố gắng khiến thanh âm mình không lộ ra run rẩy.
Xích Linh mạnh mẽ quay người, "Tôi từng gặp hắn, vậy thì sao? So với cậu che che giấu giấu, tôi không có gì không dám thừa nhận!"
"Có đúng không?" Sa Nặc Nhân bi thương nở nụ cười, lui về sau hai bước, run giọng nói: "Anh còn có tư cách gì nói tôi? Câu nói này tôi nên hỏi anh, nếu như anh yêu thích hắn như thế, liền dứt khoát thú hắn đi, tôi nhường chỗ!"
Xích lính sững sờ, không biết nên xử lý tình cảnh này như thế nào.
Trong mắt Sa Nặc Nhân chứa đầy nước mắt, vẫn là không kìm nổi lui lại mấy bước, mãi tới khi đứng ở một bên, mới lãnh đạm nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Quay người, từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài!
Xích Linh kinh hãi, vôi vàng nhào về trước, chỉ bắt được một vệt màu vàng xẹt qua bầu trời đêm, bay về phái vũ trụ vô biên.
"Sa Nặc Nhân ––!"
Xích Linh nhanh chóng rống lên một tiếng, kinh động toàn bộ đế cung, giờ khắc này anh cũng không quản được nhiều như vậy, vội vàng triệu hoán cơ giáp, vội vàng đuổi theo!
Xích Linh vội vã kết nối quang não tới công sự phụ trách canh giữ vòng ngoài của đế đô tinh, "Ngăn đài cơ giáp kia lại!"
"Cơ giáp?" Tuất vệ quân còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy trên màn hình "Xoát" một chút, có thứ gì đó từ tinh vực quản chế chợt lóe lên, hắn tới cái gì cũng chưa thấy rõ, đã mất dấu tung tích.
Thủ vệ quân: "..."
Đó là cơ giáp sao? Đây là một mảnh tinh vực lớn, ngay cả siêu chiến hạm cấp 8, 9 tốc độ nhanh nhất, muốn thoát khỏi khu vực quản chế của tinh vực này, tối thiểu cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, mà cái bóng vừa rồi, Tuấn vệ quân tin rằng, tuyệt đối là mình hoa mắt, không thể có tốc độ như vậy tồn tại, vì vậy đành làm hết phận sự trông coi chấp hành mệnh lệnh này của đế quân, nghiêm chính mà đợi, chờ tới khi đài cơ giáp kia xuất hiện. Chẳng qua, bọn họ khẳng định không chờ được, bởi vì đài cơ giáp kia đã đi qua nơi này rồi.
Phong Hoàng* không hiện ra hình thái cơ giáp, chân thân của nó quá lớn, mục tiêu quá rõ ràng, liền hóa thân thành một chiếc phi toa(1) màu vàng, phi toa chật hẹp chỉ có thể chứa được một người nằm ngửa bên trong. Sa Nặc Nhân chính là đang đau lòng, nằm ngửa ở bên trong cái gì cũng không quan tâm, ngay cả tới nơi nào cũng không hỏi, chỉ muốn ròi khởi nơi này, đi nơi nào không quan trọng.
* không biết Phong Hoàng này và Phượng Hoàng có phải là một không nhưng mình cứ để nguyên theo tg nha
1: tàu con thoi
Quang não trên cổ tay luôn rung lên, Sa Nặc Nhân mở to mắt nhưng lại giống như bị bóng đè, căn bản không nghe thấy âm thanh quang não, đầy đầu đều là Xích Linh không cần cậu nữa, Xích Linh muốn thú Iman, các loại cam kết anh nói trước đó, hiện tại đều thành lời nói suông...
Xích Linh quả thực giận muốn điên lên, một lần lại một lần gọi qua cho Sa Nặc Nhân, chính là không ai nhận, anh lái Ares căn cứ theo định vị trên quang não đuổi theo. Anh rất rõ, coi như Ares có cao cấp hơn nữa, so với Cương Vũ Phượng Hoàng, căn bản không tính là cái gì, muốn đuổi kịp cậu tuyệt đối không thể, một khi Sa Nặc Nhân đem quang não tắt đi, anh sẽ mất đi phương hướng. Bất quá, đáng mừng chính là, Sa Nặc Nhân hình như quên mất, vẫn còn chưa tắt, Xích Linh cũng không tiếp tục liên lạc với cậu, mà lần theo tọa độ của cậu, đuổi theo.
Sa Nặc Nhân phát ngốc rất lâu, ngủ lúc nào cũng không biết, những ngày qua cậu quá mệt mỏi, cả người đều mệt mỏi. Vừa tỉnh lại, Phong Hoàng vẫn còn đang phi hành, Sa Nặc Nhân không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy rất đói, vội vàng ra đi, một chút thức ăn cũng không mang theo.
"Phong Hoàng, tìm một chỗ hạ xuống." Sa Nặc Nhân xoa xoa mi tâm, nhìn vũ trụ đem ngòm bên ngoài phi toa.