Sau cuộc chiến tranh chín năm trước, Đế quốc hy sinh đến mấy chục ngàn chiến sĩ, tỉ lệ tử vong lớn hơn rất nhiều so với tỉ lệ sinh đẻ hiện tại, Đế quốc vẫn luôn khuyến khích người dân đẻ thêm, nhưng dưới ảnh hưởng của phóng xạ hạt nhân vũ trụ, tỉ lệ sinh nở vẫn là một đường thẳng tắp giảm xuống, bởi vậy Đế quốc ra chính sách, nghiêm khắc quản chế đối với dược tránh thai, trừ phi vì nguyên nhân thân thể không thích hợp mang thai, có thể đến bộ ngành liên quan lấy dược tránh thai, nếu như là bởi vì điều kiện gia đình khó có thể nuôi nâng, có thể hướng Đế quốc xin trợ cấp, đồng thời dược sư không được tự mình chế tác dược tránh thai, một khi phát hiện, sẽ phải chịu xử phạt.
Những chính sách đó đều là ban hành đối với người bình thường, Arthur cùng Resse càng là quản chế nghiêm ngặt hơn, bởi vì chỉ có đời sau của bọn họ, mới có thể thức tỉnh năng lực, đối với người bình thường là khuyến khích sinh sản, đối với người thức tỉnh, càng là nghĩ trăm phương nghìn kế nâng cao tỉ suất sinh nở của bọn họ, dược tránh thai dù là như thế nào cũng không thể đến được trong tay người thức tỉnh.
Điều này làm cho Sa Nặc Nhân phi thường xoắn xuýt, không nghĩ tới dược tránh thai lại là dược tề bị quản chế, cậu chỉ có thể loanh quanh mua được thực tài cần thiết, phân làm mấy làn mới mua đầy đủ, tự mình chế tác ra mấy bình, trước tiên ứng phó tình huống khẩn cấp, mặc dù trong quá trình chế tác, tâm lý vẫn luôn hốt hoảng, luôn cảm thấy mình đang làm chuyện gì đó trái pháp luật, trên thực tế, cậu quả thực trái pháp luật.
Nắm dược tề trong tay, cậu xoán xuýt rốt cuộc có nên uống hay không. Sau khi cậu uống Trú Nhan Tề, dung mạo vẫn luôn được bảo trì như vậy, không có tiếp tục thay đổi nữa, bất quá Trú Nhan Tề chỉ có thẻ bảo trì dung mạo bất biến, không ngăn cản được thân thể thay đổi, Pidgey nói, thân thể của cậu cùng dung mạo sẽ thay đổi khi căn nguyên ý thức lực tăng cao, không biết đặc tính của căn nguyên bộ tộc là cái gì, sẽ không phải là giống như Thủy Ủy tộc đi, nam nữ đều có thể mang thai đi? Tuy rằng hiện tại cậu như vậy, bây giờ không quá muốn bảo bảo, nhưng là sau này cậu vẫn hy vọng có thể có bảo bảo của mình cùng Xích Linh, cho nên...
Cậu cầm dược tề trong tay xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng quyết định, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hay là cứ dự phòng trước tương đối tốt, đợi khi Pidgey xuất quan, lại cẩn thận hỏi nó một chút về chuyện này. Cậu đem dược tề uống vào, lúc này mới bắt đầu mở nước tắm rửa.
Xích Linh không biết cậu ở trong đó phiềm muộn cái gì, nói chung, Sa Nặc Nhân tắm, thời gian rất lâu. Xích Linh lười ra khỏi phòng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ Sa Nặc Nhân đi ra.
Sa Nặc Nhân tắm xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình quanh thân còn vương lại hơi nước, mái tóc đã được sấy khô, xõa ra trên vai, trên mặt một mảnh hồng hồng, trắng trẻo mũm mĩm, thân cao gầy, chân tay nhỏ nhắn, hoàn toàn là một bộ dáng mỹ thiếu niên. Xích Linh lần thứ ha nuốt nước miếng, ở trong lòng tự nói với mình từng lần từng lần một, cậu còn chưa trưởng thành, cậu con chưa trưởng thành...
Sau đó "hờ hững" đứng dậy, lướt qua Sa Nặc Nhân, đi tắm.
Bước chân Sa Nặc Nhân dừng lại, vừa rồi Xích Linh chỉ liếc qua cậu một cái, liền đứng dậy đi. Cậu cúi đầu nhìn chính mình, hoài nghi có phải mình không có sức hấp dẫn với anh hay không? Bằng không tại sao lại không chịu nhìn cậu nhiều hơn một chút? Sa Nặc Nhân lại bắt đầu xoắn xuýt, để chân trần ngồi xếp bằng trên giường, chờ anh đi ra, một bên sợ anh thật sự làm gì đó, một bên lại sợ anh không có hứng thú gì với mình, trực tiếp ngủ, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?
Thời gian đó Sa Nặc Nhân lại vượt qua trong xoắn xuýt. Xích Linh cảm thấy mình đã tắm rất lâu, thời điểm đi ra, phát hiện Sa Nặc Nhân đang ngồi ở trên giường chờ anh, ngẩn người một chút, vừa rồi thật vất vả mới giải quyết được tà hỏa, lúc này lại nổi lên phản ứng. Anh yên lặng bắt đầu vận chuyển đấu khí quanh thân, áp chế tà hỏa nơi bụng dưới, trấn định đi tới.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Xích Linh nói.
"Chờ anh." Sa Nặc Nhân thấy anh tiến lại đây, khó giải thích được có chút sốt sắng.
Xích Linh lên giường, dùng âm thanh điều chỉnh ánh sáng tối đi, đem người ôm lấy, nằm xuống ngủ, "Ngủ đi, mệt mỏi một ngày, nghỉ sớm một chút."
Lúc này đổi lại thành Sa Nặc Nhân ngây ngẩn cả người, anh thật sự không định làm gì? Này này này... Đây thực sự là mình không có sức hút đối với Xích Linh sao? Sa Nặc Nhân phi thường lo lắng, trong lòng tính toán xem phải làm sao, nếu như không thể cùng anh cái kia cái gì, cậu liền không có cơ hội giúp anh khơi dậy lực tinh thần, nên làm như thế nào đây? Cậu lại không tiện mở miệng yêu cầu...
Sa Nặc Nhân quả thực mệt thảm, nằm nhoài trong lồng ngực Xích Linh, còn đang nghĩ biện pháp làm sao để Xích Linh làm một vài chuyện với mình, kết quả, biện pháp còn chưa nghĩ ra được, cậu lại tự mình ngủ mất. Đáng thương Xích Linh, vẫn luôn điều động đấu khí đến khi trời gần sáng, mới miễn cưỡng ngủ được trong chốc lát. Hôn nhẹ bảo bối trong lòng mình, lại không thể ăn, những ngày tháng này rốt cuộc phải làm thế nào để vượt qua đây?!
Sáng sớm, Xích Linh rời giường xuống lầu, liền thấy phu phu Diễm Vương đã ở trong phòng khách ăn điểm tâm sáng, nhìn thấy Xích Linh một mình đi xuống, trong lòng Diễm Vương phi báo động trước, ""Nặc Nhân đâu?"
Xích Linh đi tới, tự nhiên nói: "Đang ngủ."
Diễm Vương phi nhìn chằm chằm nhi tử mình trong chốc lát, thấy tinh thần anh không được tốt lắm, không giống bộ dáng vừa có một đêm xuân, bất quá vẫn có chút không yên lòng, dặn dò: "Đứa bé còn chưa trưởng thành, con không thể xằng bậy."
Vừa nghe lời này, Xích Linh liền cảm thấy đau đầu, "Ta biết ta biết, mỗ phụ, ngài không cần đặc biệt nhắc lại."
Diễm Vương vừa nhìn dáng dấp của con trai, liền biết là anh nín thảm, cười nhạo nói: "Đây là ngươi tự làm tự chịu, tư vị không sai đi?"
Xích Linh mặt lạnh, hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó nói: "Ta phải nói cho Nặc Nặc, Tụ Khí Tề của ta không đủ, để em ấy không phải lãng phí trên người người khác."
Diễm Vương: "..."
Nếm trải ngon ngọt Tụ Khí Tề con dâu chế tác, mỗi ngày Diễm Vương đều dùng không ít, Sa Nặc Nhân cũng không có chút oán giận, cần bao nhiêu đưa bấy nhiêu.
Đúng lúc này, Phượng Vô Quy cũng rời giường dẫn theo một nhà già trẻ, tiến vào liền hỏi: "Nặc Nhân đâu?"
Làm sao một người hai người nhìn thấy anh đều tìm Nặc Nặc, Xích Linh nói: "Còn đang ngủ."
Phượng Vô Quy đưa đầu ngó lên lầu, "Khi nào sẽ tỉnh?"
Xích Linh: "Ngoại công tìm em ấy có chuyện gì?"
Phượng Vô Quy cười nói: "Há, Tụ Khí Tề lần trước nó đưa cho ta rất tiện dụng, ta đã dùng hết rồi, tới tìm nó lấy thêm một chút."
Xích Linh: "..."
Phượng Bạc cũng trơ mắt nhìn anh, "Ca, ta đã biết."
Xích Linh: "Ngươi đã biết cài gì?"
Phượng Bạc bất mãn nói: "Gia gia đều đã nói với em, cho nên trong tay có Tụ Khí Tề độ tinh khiết phi thường cao, không chỉ không có tạp chất, còn rất có ích lợi đối với việc nâng cao sức chiến đấu, có thứ tốt như vậy, anh cư nhiên không nghĩ tới người đệ đệ này lại tự mình độc chiếm, quá không tử tế rồi!"
Phượng Khuynh Ngân vẫn luôn thận trọng nghiêm túc, cũng nói: "Đúng vậy, ta cũng đã dừng tại đỉnh cấp 6 mười mấy năm rồi, là thời điểm nên nhúc nhích một chút."
Xích Linh: "..."
Diễm Vương: "..."
Diễm Vương phi: "..."
Chỉ sợ người muốn "nhúc nhích" không chỉ có một mình Phượng Khuynh Ngân, phỏng chừng còn có mấy vị tướng quân khác!
Xích Linh nói: "Trước đó không phải nói, chờ tới khi thi đấu "Chọn lựa người kế nhiệm" qua mới nói chuyện này sao?"
Phượng Khuynh Ngân không hiểu nói: "Đây không phải là lời giải thích với người ngoài sao?"
Xích Linh quả thực muốn thở dài, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xem ra chuyện Nặc Nặc có thể giúp hậu thiên Resse đột phá bình phong cấp 6, Phượng Bạc đã biết rồi, chỉ là không biết Từ Uyển Thu đã biết hay chưa, lần này Từ Uyển Thu không đến, chỉ có ba người bọn hắn, Xích Linh tin tưởng, bọn họ hẳn phái biết nặng nhẹ.
Nói thật, Xích Linh cũng không tín nhiệm bá mẫu của anh ----- Từ Uyển Thu, bà là vợ sau của Phượng Khuynh Ngân, cũng không phải mẹ đẻ của Phượng Bạc, mẹ ruột Phượng Bạc đã hy sinh trong chiến dịch với người Tuy Vĩ Hạt chín năm trước, sau đó Phượng Khuynh Ngân gặp gỡ Từ Uyển Thu, thấy nàng đối với Phượng Bạc rất tốt, liền thú vào cửa.
"Chờ Nặc Nặc rời giường, con sẽ hỏi em ấy một chút." Xích Linh nói.
Phượng Vô Quy nhìn nhìn thời gian, "Đã đến giờ này, có thể rời giường ăn điểm tâm."
Phượng Bạc nhìn ca ca của hắn cười quái dị, quái gở nói: "Có thể là mệt nỏi."
Xích Linh vứt cho hắn một ánh mắt đao, người một nhà đang nói, chính chủ đã tới rồi.
Sa Nặc Nhân một bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung trong phòng khách, bỗng cảm thấy ngại ngùng, "Xin lỗi, con dậy trễ."
Cậu mở mắt ra, liền phát hiện Xích Linh đã rời giường, thêm vào không thể thành công dụ dỗ được Xích Linh, khiến cho cậu phi thường ủ rũ.
Phượng Vô Quy lập tức nói: "Không muộn, không muộn, chúng ta cũng vừa mới đến. Nặc Nặc, đến, ngoại công cho con lễ vật."
Sa Nặc Nhân đi tới, Phượng Vô Quy đưa tới một cái hộp nhỏ, trong hộp bày năm chiếc không gian giới chỉ, tinh thần lực của Sa Nặc Nhân quét qua, có chút lúng túng, bên trong năm chiếc không gian giới chỉ, đầy ắp các loại dược thực, bất quá cậu rất thích, "Cảm tạ ngoại công."
Sau đó Phượng Khuynh Ngân cũng đem lễ vật lấy ra, cũng là năm chiếc không gian giới chỉ, bên trong không ngoại lệ, cũng tràn đầy các loại dược thực.
Phượng Bạc cũng ý tứ đưa một cái nhẫn không gian đưa cho Sa Nặc Nhân, bất quá bên trong không phải dược thực, mà là ba khối Hương Hoa thạc.
Thu được lễ vật như vậy, Sa Nặc Nhân hơi kinh ngạc. Xích Linh đã nói với cậu, Hương Hoa thạch là bảo thạch quý giá, giá cả đắt đỏ, hơn nữa số lượng ít ỏi, không nghĩ tới Phượng Bạc lại đưa cho cậu tận ba khối.
Phượng Bạc bị Sa Nặc Nhân nhìn có chút ngượng ngùng, khô cằn nói: "Ta nghe nói ca đang thu thập cái này, nghĩ là có thể đưa cho cậu, vừa vặn ta cũng có, liền mang đến."
Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Cảm tạ, ta rất thích."
Phu phu Diễm Vương đương nhiên cũng có lễ vật, hơn nữa còn là đại lễ!
Bọn họ đưa cho Sa Nặc Nhân một chiếc tinh hạm tân tiến, có thể chứa 600 người, tốc độ tương đương với cấp bậc của tinh hạm, vũ khí phòng bị cũng rất cao, trước mắt là kiểu mới nhất ở Đế quốc, giá cả cũng không phải đắt bình thường! Bọn họ có tinh hạm của riêng mình, thời điểm muốn đi đâu đó, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, Xích Linh cũng không cần lại ngồi phi thuyền chậm rãi du đãng, quả thực không thể tốt hơn nữa.
Phượng Bạc cực kỳ ước ao nhìn Diễm Vương lấy ra ảnh chiến hạm, ngụm nước đều chảy xuống.
Đây chính là chỗ tốt của có tiền lại có quyền a!
Sa Nặc Nhân phát hiện Xích Linh tự hồ rất yêu thích, cậu cũng cao hứng nhận, "Cảm tạ Diễm Vương..."
"Hả?" Diễm Vương hừ một tiếng.
Sa Nặc Nhân lập tức phản ứng lại, có chút quẫn bách: "Cảm tạ... Phụ thân và mỗ phụ."
Lúc này cả người Diễm Vương mới thư thái, Xích Linh nắm chặt tay Sa Nặc Nhân, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.
Phượng Bạc quả thực cũng bị ánh mắt của ca hắn dọa đến khóc, hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua ánh mắt ôn nhu như vậy! Quả thực kinh tủng!
Xích Linh phát hiện biểu tình khoa trương của Phượng Bạc, hận không thể đem hắn đá ra ngoài!
Người một nhà hòa thuận dùng xong bữa sáng, lại không có ai rời khỏi bàn ăn, mỗi một người đều tha thiết nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân: "..."
Đầu óc mơ hồ nhìn về phía Xích Linh bên người, Xích Linh lần thứ hai thở dài, có một đám người nhà như vậy, cũng không biết anh phải nói gì cho phải, bi thúc nhất chính là, người một nhà tất cả đều là Resse, chỉ có Sa Nặc Nhân là Arthur, điều này càng khiến cho người cảm thấy vô lực.