Sa Đạo Dương bắt chuyện Xích Linh cùng nhau ăn cơm, Xích Linh một điểm cũng không khách khí, thật sự ngồi vào bàn ăn cơm.
Sa Nặc Nhân muốn nói, kỳ thực anh chính là tới ăn cơm đi?
Trên bàn cơm, Sa Tỉnh Yên thỉnh thoảng nhìn trộm Xích Linh, cũng yên lặng ghi nhớ đồ Xích Linh thích ăn, một bữa cơm, nàng đều ăn đến vô cùng thận trọng, một bộ dáng thiếu nữ gia giáo.
Sa Nặc Nhân ngồi ở bên cạnh Xích Linh, tâm tư trần trụi của Sa Tỉnh Yên hiện hiện ở trước mặt cậu, lại nhìn Xích Linh, anh chính là không nói một lời chuyên tâm ăn cơm.
Sa Nặc Nhân nhìn về phía Sa Tỉnh Yên phía đối diện, bắt gặp nàng mạnh mẽ trừng mắt.
Chính tại thời điểm Sa Nặc Nhân cảm thấy khó chịu, lão gia tử cười ha ha nói, "Phượng Ảnh a, Nặc Nặc nhà ta liền làm phiền cậu chiếu cố, Nặc Nặc trụ ở chỗ của cậu, có phiền phức hay không?"
Xích Linh rất nể tình nói, "Không có."
Sa Nặc Nhân đắc ý, cậu đương nhiên không co phiền phức Xích Linh, mặt khác, thức ăn của Xích Linh còn muốn dựa vào cậu đây!
Vừa nghe nói Sa Nặc Nhân ở tại chỗ của "Phượng Ảnh", sắc mặt Sa Tỉnh Yên lập tức thay đổi, bất quá rất nhanh liền thu lại biểu tình, ngọt ngào hỏi, "Phượng đại ca, Sa Nặc Nhân hóa ra là trụ ở chỗ của anh nha, ta nói cậu ta gần đây tại sao lại không về nhà đây? Anh ở nơi nào? Cách trường học của cậu ta gần sao?"
Xích Linh nhìn nàng một cái, không có mở miệng.
Sa Nặc Nhân nói: "Đương nhiên gần rồi."
Sa Nặc Nhân trưng ra một vẻ mặt hòa hảo, cậu cơ hồ có thể nhìn thấy Sa Tỉnh Yên nghiến răng. Các trưởng bối chỉ cho là bọn họ đang nói chuyện phiếm, cũng không biết bên này đã gió nổi mây vần.
Sa Tỉnh Vinh đương nhiên biết đến tâm tư của muội muội, bất quá "Phượng Ảnh" người này, vừa nhìn liền biết không tốt, không chỉ là gia tộc sau lưng anh, mà còn cả khí thế lạnh lẽo tản mát ra từ người anh, tất cả đều nói cho Sa Tỉnh Vinh, anh là một Reese rất cường đại!
Sau khi ăn xong, Sa Nặc Nhân trở về phòng lấy đồ vật, chuẩn bị cùng Xích Linh đồng thời trở lại, mới vừa vào gian phòng, cửa phòng liền bị người đóng lại.
Sa Nặc Nhân cả kinh, quay người nhìn thấy người đi vào phòng cậu là Sa Tỉnh Yên, cười nói: "Làm sao vậy? Muốn lấy thông tin của Phượng Ảnh?"
Sa Tỉnh Yên nghiêm mặt, cả giận nói: "Mày tại sao có thể trụ tại nhà anh? Mày có tâm tư gì?"
Sa Nặc Nhân nhìn nàng cười khẽ, "Hẳn là nên hỏi chính cô có tâm tư gì đi? Cũng sắp đem dòng chữ "Ta yêu ngươi" viết lên mặt rồi."
Sa Tỉnh Yên cười lạnh, "Tao bất quá chỉ là yêu thương một người, nhưng so với một cái công tử ăn chơi trác táng tốt hơn!"
Sa Nặc Nhân trầm mặt xuống.
Sa Tỉnh Yên thấy cậu biến sắc, tiếp tục nói: "Mày không phải luôn có rất nhiều bạn trai bạn gái sao? Một cái thiếu gia công tử bột, cả ngày không sạch sẽ, cùng đòi ngấp nghé Phượng đại ca sao?"
Sa Nặc Nhân cả giận nói: "Cô nói ai không sạch sẽ?"
"Nói mày! Mày còn không thừa nhận sao? Bên cạnh mày không phải rất nhiều những thứ trai gái ngổn ngang đó sao! Tao thật muốn nhìn một chút Phượng đại ca khi biết những chuyện xấu xa đó của mày sẽ phản ứng như thế nào?" Sa Tỉnh Yên cười lạnh một tiếng, quay người vừa muốn đi ra.
Nhịp tim Sa Nặc Nhân đột nhiên rối loạn, theo phản xạ nắm lấy Sa Tỉnh Yên, "Cô dám!"
Thời khắc này, Sa Nặc Nhân đột nhiên rất sợ Xích Linh biết đến những chuyện ngổn ngang trước đây của cậu, mặc dù người làm không phải cậu, nhưng cậu cũng không muốn Xích Linh biết đến.
Xích Linh đã biết tất cả chuyện của cậu, chỉ là Sa Nặc Nhân không biết điều này.
Sa Tỉnh Yên đột nhiên nghĩ đến bọn họ đã ở chung một chỗ, lại nghĩ đến những chuyện có khả năng phát sinh, tâm tình trong nháy mắt mất khống chế, rít gào đánh về phía Sa Nặc Nhân, "Sa Nặc Nhân, mày vô liêm sỉ! Mày cư nhiên dụ dỗ Phượng đại ca! Có phải một ngày không có nam nhân mày không thể sống?!"
Sa Nặc Nhân chính là ngây người, nhìn thấy lòng bàn tay Sa Tỉnh Yên đánh lại đây, một cái nắm lấy cổ tay của nàng, trên cằm đau xót, đã bị móng tay thật dài của nàng vạch ra một vết máu. Sa Nặc Nhân đem Sa Tỉnh Yên phát rồ đẩy ra, nàng ngã xuống đất vừa khóc vừa mắng cậu "Vô liêm sỉ" "Tiện nhân".
Sa Tỉnh Vinh đột nhiên đẩy cửa tiến vào(ed: canh đúng thời gian ghê), nhìn thấy chính là một màn như thế, hắn kinh hoàng chạy tới đem muội muội bảo bối đỡ dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Sa Nặc Nhân đứng ở bên cạnh.
Sa Tỉnh Yên vừa thấy là ca ca của chính mình, khóc càng hung ác, "Ca, nó câu dẫn Phượng đại ca, nó đáng chết, có cư nhiên câu dẫn Phượng đại ca của ta!"
Sa Nặc Nhân quả thực nghe không lọt, phẫn nộ đẩy cửa đi ra ngoài, vừa tới đầu cầu thang, liền nghe thấy âm thanh của người nhà đi lên.
"Nặc Nặc..." Solan vừa muốn nói chuyện, liền thấy Sa Nặc Nhân sắc mặt tái xanh bước nhanh lại đây.
Này vẫn chưa xong, Sa Tỉnh Yên kêu khóc từ phía sau đuổi theo, một cái kéo lấy quần áo của Sa Nặc Nhân không buông tay.
"Không cho đi! Ngươi đem chuyện nói rõ ràng ra! Ngươi biết rõ ta yêu thích Phượng đại ca, còn cố ý đi câu dẫn anh ấy! Các người lại còn ở cùng nhau? Ngươi làm sao có thể làm như vậy?" Sa Tỉnh Yên cũng không ngốc, đang trước mặt cha mẹ Sa Nặc Nhân, đương nhiên không thể mắng người.
Lời nói này của nàng ra khỏi miệng, sắc mặt của Solan cùng Sa Đạo Dương cũng thay đổi, chỉ có Sa Phí Đề biết đến chân tướng là bất động thanh sắc.