Đêm đó, Xích Linh nằm thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, anh nhìn thụy nhan(1) của Sa Nặc Nhân, suy nghĩ rất nhiều.
1: dung nhan khi ngủ
Chỉ cần anh không chết, thế cục Đế Quốc sắp sửa thay đổi.
Mà anh, cố gắng cả đời, cũng sẽ không phụ lòng người thiếu niên trước mắt này.
Anh tựa hồ vẫn còn nghe thấy, thiếu niên lo lắng la lên, cùng tiếng khóc sợ sệt, cậu là lo lắng cho anh.
Hôm sau, thời điểm Xích Linh uống xong Thâm Hải U Lam lần thứ ba, anh đã có thể đứng dậy, chỉ là tứ chi còn có chút cứng ngắc, không có linh hoạt như trước.
"Không cần phải gấp gáp, dược hiệu còn chưa có tác dụng, chậm rãi sẽ tốt hơn." Sa Nặc Nhân đứng trước cửa phòng, nhìn anh ở trong phòng khách tản bộ.
"Đúng rồi, những thuốc cũ của anh sau này cũng không cần uống nữa, để tránh khỏi phản tác dụng của Thâm Hải U Lam." Sa Nặc Nhân nhắc nhở.
"Được." Xích Linh đáp ứng.
Sa Nặc Nhân quay người trở về phòng, nằm nhoài ra bên cạnh bể cá cảnh, nhìn Thâm Hải U Lam màu sắc khác nhau bên trong, suy nghĩ nên lấy cây nào đến sử dụng.
"Cái bể cá này có phải nhỏ hay không?" Xích Linh không biết đã tiến vào từ khi nào, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, mua nhỏ như vậy thật hối hận." Mấy ngày nay Thâm Hải U Lam lớn lên rất nhanh, đã bá chiếm toàn bộ bể cá, không thể mọc dưới đáy nữa, đã bắt đầu bò lên trên thành bể, lớn lên càng nhanh.
Sự thực chứng minh, một ngày đưa vào mấy lần ý thức lực, Nguyên Quả mọc đã rất nhanh. Lúc này mới ngắn ngủi hai ngày, Thâm Hải U Lam thật sự lớn rất nhanh, tất cả đều cao bằng một bàn tay người lớn, còn có mấy cây đã cao bằng hai bàn tay người và to bằng cánh tay trẻ con. Thấy chúng nó sinh trưởng tốt như vậy, Sa Nặc Nhân không cần lo lắng không đủ dùng.
"Có muốn đổi một cái lớn hơn hay không?" Xích Linh hỏi.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Tạm thời không cần, hiện tại chúng nó vẫn còn là cây non, chờ lớn rồi..."
"Làm sao vậy?" Thấy cậu dừng lại, Xích Linh hỏi.
"Công Ngọc gia không phải không nguyện ý bán đi hai cây thực tài quý hiếm kia sao? Vậy chúng ta lấy vật phẩm quý hiểm đi đổi thế nào?" Sa Nặc Nhân hỏi.
Xích Linh đã hiểu ý tứ của cậu, chỉ là...
"Cậu định dùng cái gì đi đổi?" Xích Linh hỏi.
Ba loại Nguyên Quả hiện giờ, mỗi một loại lấy ra liền có thể chấn động toàn bộ đế quốc.
Sa Nặc Nhân chỉ tay vào bể cá, "Lấy cái này thế nào?"
"Thi đấu thực tài thế gia, không phải xem mỗi gia tộc lấy ra bao nhiêu thực tài quý hiếm, cùng với thị trường sản nghiệp gia tộc chiếm hữu được sao? Người sau không cần cân nhắc, không phải một sớm một chiều có thể chi phối, như vậy người trước là rất trọng yếu, hơi bất cẩn một chút liền có thể mất đi chiếc ghế thực tài thế gia, huống hồ đối thủ cạnh tranh của Công Ngọc gia là Bố Duy Nông gia tộc, lần này cũng là hung hăng tiến tới, tôi không tin có đồ tốt như thế Công Ngọc gia không muốn trao đổi." Sa Nặc Nhân rất tự tin.
"Pidgey sẽ đồng ý cậu động vào đồ vật của nó?" Xích Linh có chút không tán thành, kỳ thực anh có thể dùng thủ đoạn khác đoạt đến.
"Không sao, nó sẽ đồng ý." Đây chính là hậu quả của nói dối, một lời nói dối, liền cần đến mười lời nói dối khác đến che đậy.
"Không phải nói Công Ngọc gia bây giờ còn bảo trì trung lập sao? Có biện pháp nào lôi kéo bọn họ tới hay không?" Sa Nặc Nhân đề nghị.
Cậu đối với đấu tranh quyền lực từ trước đến giờ trì độn, đừng hy vọng cậu có thể có kinh thế mưu lược gì.
Xích Linh kinh ngạc: "Ý của cậu là...?"
"Thời điểm tôi quyết định cùng anh kết hôn phụ thân tôi liền nói, đã quyết định đi bướ này, Diễm Vương liền gắn chặt cùng Sa gia, có vinh cùng vinh, có họa cùng chịu. Tôi vẫn biết lợi hại trong đó, anh cũng có thể không cần lo lắng, nếu cần đến tôi, tôi sẽ không chối từ. Pidgey cũng như vậy, bằng hữu của tôi, chính là bằng hữu của anh." Sa Nặc Nhân chân thành nói.
Câu nói "quyết định cùng anh kết hôn" này, khiến Xích Linh toàn thân thư thái.
Ý Sa Nặc Nhân là, hai ngươid bọn họ hiện tại không phân anh tôi? Xích Linh hiểu như vậy.
Không sai, bọn họ đã kết hôn rồi!
"Được, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp." Xích Linh quyết định, sẽ không lại coi Sa Nặc Nhân như người ngoài, ngược lại chính là vợ mình, người một nhà, không nói hai lời.
"Cậu định làm gì?" Xích Linh đương nhiên sẽ không cho là Sa Nặc Nhân sẽ đem toàn bộ bể cá chuyển cho người ta, tuy rằng không biết "cô đọng" là chuyện gì xảy ra, bất quá đến nay mới ngưng luyện ra ba loại Nguyên Quả, liền biết được quá trình, cũng không phải như tưởng tượng dễ dàng như vậy. Bỗng dưng muốn tạo ra một đồ vật không tồn tại, nào có dễ dàng như vậy. Càng như vậy, Xích Linh càng muốn gặp con vật gọi Pidgey kia. Không có ai sẽ toàn tâm giúp đỡ người khác không điều kiện, Pidgey này nếu như có bản lĩnh như vậy, tại sao lại trợ giúp Sa Nặc Nhân cùng anh đâu? Mục đích của nó là gì?
"Tôi muốn mua một cái bể cá nhỏ, bẻ một mầm non dời đến trong bể là được." Chính là đơn giản như vậy.
"Như vậy có thể sống?" Xích Linh không rõ.
"Có thể, sức sống của Thâm Hải U Lam rất mạnh, một mầm liền có thể mọc ra được một đám, bất quá..." Sa Nặc Nhân cười xấu xa, "Thâm Hải U Lam dời đến đây, dược hiệu liền kém xa bể của tôi, cũng sẽ không mọc nhiều như vậy, càng sẽ không xuất hiện tình huống nhiều màu sắc, chỉ có màu sắc mầm thực tài dời đến đó, nhiều nhất là một cụm màu sắc giống nhau như đúc thôi."
Xích Linh nhíu mày, ra hiệu cậu nói tiếp.
Sa Nặc Nhân giải thích: "Một hạt này là tôi dùng nguyên dịch ngưng luyện được bồi dưỡng ra, tụ tập tất cả chất dinh dưỡng, là "Mẫu khỏa"(2), dược hiệu cùng hiệu quả trị liệu đều là tốt nhất. Cấy ghép một lần, chính là hai lần chiết, lúc này, gọi là "một lần tử khỏa", hiệu quả giảm phân nửa. Lần thứ hai cấy ghép, lần đào tạo thứ ba, là "hai lần tử khỏa", hiệu quả so với ban đầu còn có một nửa, tiếp tục giảm phân nửa. Một cây nhiều nhất chỉ có thể đến "ba lần tử khỏa", sau đó vô luận dùng biện pháp gì, đều không nuôi nổi chúng nó."
2: cây gốc, mọc ra từ hạt, những nhánh khác đều giống như cây chiết ra từ cây gốc. Mk không biết nên thay bằng từ gì nên mình để nguyên.
Xích Linh rất bất ngờ, quá trình sinh sôi lại còn có hạn chế như vậy?
Hai người nói làm liền làm, Sa Nặc Nhân từ trên mạng giả lập mua bảy cái bể cá núi đá nhân tạo chỉ có 50 cm.
Chờ bể cá được đưa đến, cậu liền bắt đầu bận rộn.
Mẫu khỏa mọc ra tổng cộng năm loại màu sắc: xanh lam, tím, trắng sữa, mân hồng cùng màu vàng, Sa Nặc Nhân xác định mỗi loại màu đều tách ra một nhánh, cậu quyết định đưa cho Công Ngọc gia một cây "ba lần tử khỏa", hiệu quả chỉ còn một nửa lại giảm thêm phân nửa, hơn nữa cũng không thể lại chiết ra nuôi trồng nữa. Mặc dù như vậy, dược hiệu so với các loại thực tài quý hiếm khác cao hơn rất nhiều lần. Không chỉ có như vậy, Thâm Hải U Lam có thể dùng trực tiếp, không cần trận lẫn cùng các loại thuốc khác, dược tính tốt, ít tạp chất, đối với thân thể chỉ có lợi, không chỗ hại. Nghĩ như vậy, Thâm Hải U Lam thực sự là chí bảo, coi như "ba lần tử khỏa", cũng là cực phẩm dược tề có giá trị liên thành.
Xích Linh vô cùng đồng ý với quyết định của sa nặc nhân.
Mặt khác bảy cái bể cá kia, cũng đặt ở trong phòng Sa Nặc Nhân, chờ rốt cục hết bận, Sa Nặc Nhân còn chưa có lấy lại hơi thở, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.
Hình ảnh khách nhân hiện lên trên màn hình, Sa Nặc Nhân vừa nhìn, suýt chút nữa sợ mất mật, vẫn chưa hết sợ hãi nhìn về phía Xích Linh.
Xích Linh cũng không nghĩ tới, Nam Cẩn sẽ chủ động tìm tới cửa.
"Cậu hai ngày nay đều không có lớp?" Xích Linh hỏi.
"... Có lớp." Sa Nặc Nhân vẻ mặt đưa đám nói.
Xích Linh ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn cậu, rõ ràng đang nói "Tự cầu nhiều phúc". Trải qua khoảng thời gian "khuyên bảo" này, Xích Linh cũng rõ ràng tính khí người này đến cùng xấu đến mức nào, Sa Nặc Nhân lại dám ngang nhiên trốn tiết hai ngày, không chết chắc mới là lạ.
Sa Nặc Nhân phẫn nộ, "Này, tôi như vậy là vì ai? Anh nếu như đều tốt, tôi sẽ dành cả ngày ở nhà nhìn anh sao?"
Xích Linh đi qua mở cửa, nghe Sa Nặc Nhân oán giận, tâm tình cư nhiên tốt đến kỳ lạ.
Cửa vừa mới mở, âm thanh nổi giận của Đồ Tân liền truyền vào.
"Ta xem trò ngay cả trường cũng không muốn đi nữa rồi! Quang não không tiếp, có lớp không đi, trò đây là muốn thôi học sao?!" Đồ Tân quăng xuống một trận rống, thấy người mở cửa chính là "Phượng Ảnh", sửng sốt một chút, mới đưa đầu vào bên trong xem.
Sa Nặc Nhân tội nghiệp mà đứng ở phòng khách, không phải cậu không nhận quang não, mà là cậu không tìm thấy!
Bởi vì hai tay phải động đến nước, quang não ngày hôm qua liền bị cậu tháo xuống để lên bàn, cho tới bây giờ đều không nhớ đến đeo lại.
Đồ Tân nhìn Sa Nặc Nhân, liền nhìn "Phượng Ảnh", kinh ngạc nói: "Các ngươi ở chung?"
Sa Nặc Nhân tỉnh ra, vội vàng xua tay.
Xích Linh đi ngang một bước ngăn trở, nghiêm túc nói: "Đúng."
Đồ Tân cười lạnh nói: "Được, rất tốt. Sa Nặc Nhân năm nay mới vừa tròn 16 đi? Nếu như ta nhớ không nhầm, các hạ năm nay đã là 23, ta nói không sai chứ? Xích Linh điện hạ? Người đúng là nên sớm định trước, bất quá Sa Nặc Nhân còn chưa đủ. Nha đúng rồi, Sa Nặc Nhân sẽ không phải là chưa nói cho ngươi nó vốn là một "thể mang thai"(Arthur) đi? Sa gia chỉ có một độc đinh vẫn đang chờ cậu ta nối dõi tông đường đâu, khó có khả năng khiến người mang thai, như vậy ngươi và nó còn có thể nháo ra hài tử sao?" (ed: đoạn này mk chém bất chấp logic luôn. Ai thấy khó hiểu thì cmt cho mk với nhé)
Sa Nặc Nhân: "..."
Lão sư, ngài lo xa rồi.
Thời đại nhân loại tiến vào khoảng không vũ trụ, mật đọ phóng xạ hạt nhân vũ trụ ngày càng cao, đối người yếu trở thành thương tổn cực lớn, vũ trụ mênh mông tàn khốc, hoàn cảnh sinh hoạt ác liệt, tứ phía nguy cơ rình rập, mạnh được yếu thua, nữ tính trời sinh thể chất nhu nhược, mức độ tồn tại rất thấp, điều này sẽ khiến sinh sôi của nhân loại thành vấn đề lớn. Nhân loại đã thử qua nuôi cấy nhân tạo, muốn lợi dụng công nghệ cao để sinh sôi đời sau, nhưng mà, thường thường thời điểm thai nhi còn chưa có hoàn toàn thành hình, liền bị phóng xạ hạt nhân vũ trụ giết chết, trước không có cách nào tìm được phương pháp hoàn hảo kháng phóng xạ, nuôi cấy nhân tạo, không thể thực hiện. Cơ thể mẹ trong lúc thụ thai, sẽ vì thai nhi ngăn cản tuyệt đại bộ phận phóng xạ, khiến thai nhi an toàn ra đời, nhưng cũng không thiếu trường hợp, mang phôi thai chịu ảnh hưởng của phóng xạ, sẽ trở thành tử thai, không phát triển thêm nữa.
Nhân loại sinh sôi khó khăn, tuổi thọ từ từ rút ngắn là một nan đề vẫn còn đang tìm tòi. Trải qua thời gian dài nhà khoa học không ngừng nghiên cứu, cho ra "Tổng hợp giá trị Pháp lai cơ tỳ"(-_-|||) phát hiện ra một nhóm người khác, giá trị đánh giá của bọn họ càng thấp, tỷ lệ thụ thai càng cao. Giá trị đánh giá thấp hơn 30, nhóm người này lúc thường đều theo xu hướng trung tính hóa, là thể chất thích hợp thụ thai nhất, bài xích với "mang thai thể" cũng nhỏ nhất. Sau khi tiên vào mang thai thể, sẽ khiến thể chất nam tử càng trung tính hóa, thân thể mềm mại, tinh tế, trong cơ thể sẽ mọc ra bộ phận thụ thai, có thể thai nghén đời sau, mà từ đầu đến cuối không có nữ tính trời sinh có tỷ lệ thụ thai lớn, bất quá cũng đã hóa giải nan đề sinh sôi lửa xém lông mày(2).
2: gấp gáp, cấp bách, cần thiết
Đây cơ hồ là chọn lọc tự nhiên của môi trường sinh thái trong vũ trụ rộng lớn ác liệt, thời điểm nhân loại cùng đường mạt lộ(3), chỉ có một con đường như vậy, nhân loại đã ở trong vũ trụ sinh sống hơn vạn năm, tuy rằng không được coi là đỉnh cao của chuỗi thức ăn, nhưng cũng không tùy ý để sinh vật vũ trụ chà đạp mà không có sức phản kháng. Nhân loại đối với con nối dõi có sự chấp nhất kinh người, ở khi càng ngày càng nhiều người không có dòng dõi, hoặc là huyết thống hỗn tạp thời đại, "Tổng hợp giá trị Pháp lai cơ tỳ" đánh giá ra một nhóm người thích hợp thụ thai nhất, không thể nghi ngờ là xã hội này ngoại trừ Resse cùng Arthur lại là một tia sáng, hai loại người trước có lực lượng siêu việt, mà người sau, lại có năng lực thai nghen khiến người hâm mộ.
3: đi vào ngõ cụt
Nhưng là, chỉ cần có năng lực đó, liền thu hút tất cả ưu thế về một thân.
Thí nghiệm chứng minh, thể chất Arthur thường thường rất thích hợp tiêm vào mang thai thể, thể chất bọn họ mặc dù yếu, nhưng tỷ lệ thụ thai rất cao, hơn nữa đời sau do Arthur sinh ra, tỷ lệ thức tỉnh Resse hoặc Arthur rất lớn. Đã như thế, ở thời đại vũ trụ chú trọng huyết thống cùng thực lực này, Arthur trở thành đối tượng được săn đón khắp nơi, nhưng mà, dù sao Arthur cũng chỉ có rất ít, toàn bộ tinh hệ chỉ có không tới 8%, tinh cầu xa xôi, không ít người một đời cũng chưa từng thấy qua Arthur, quốc gia lạc hậu một chút, số lượng Arthur trong quốc nội có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù là Tinh Diệu Đế Quốc, một nước lớn nắm giữ vài tỷ nhân khẩu, số lượng Arthur bất quá cũng chỉ có vài ngàn người, có thể tưởng tượng được Arthur quý hiếm và thiếu nghiêm trọng đến mức nào.
(ed: Orz......... tôi rốt cuộc đang viết cái gì vậy......... Orz)
Tiểu kịch trường:
Sa Nặc Nhân: Em định làm... bla bla bla...
Xích Linh: *mặt than* vợ, em quyết định là được...
h