Quang giáp của An Đức Liệt không có mạch thần kinh chính, sử dụng quang đạo hạt nhân tạo thành mạch giả lập, nhưng là nhận một đòn này tuyệt đối không dễ chịu!
Chỉ một Tinh Mãng nhân, đã tiêu diệt rất nhiều người của bọn họ! Mí mắt An Đức Liệt muốn rách cả, gào thét một tiếng muốn liều mạng với hắn!
Lão tử điện giật không chết, lão tử liền làm thịt ngươi!
An Đức Liệt thời khắc này bạo phát tinh thần lực, tốc độ nhanh hơn trong vòng một giây, thời điểm sấm sét từ tay Tinh Mãng nhân ấn xuống ngực cơ giáp của hắn, một kiếm của hắn cũng đến trước mặt tên kia, trực tiếp bổ xuống bả vai Tinh Mãng nhân, lực đẩy khiến Tinh Mãng nhân không thể không lùi lại. Tên kia không nghĩ tới mình còn chưa đứng vững, một thanh cự kiếm đã lăng không đánh xuống, tốc độ quá nhanh, hắn trốn không kịp, không thể làm gì khác đành mạnh mẽ chống đỡ, hắn hoàn toàn đánh giá thấp sức mạnh của đối phương, một kiếm này trực tiếp đem mấy trăm mét đất chung quanh hắn đánh cái hố to, quái vật cùng thú giáp ngã một mảnh, Tinh Mãng nhân kia giống như cọc gỗ trực tiếp bị ghim xuống chính giữa hố to!
Sa Nặc Nhân hô to một tiếng, "Hết thảy chiến sĩ! Lập tức lùi về sau!"
An Đức Liệt dính điện ngã trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cự giáp trên không trung, không còn chú ý được bao nhiêu, vội vàng đuổi theo những chiến sĩ khác cấp tốc chạy về sau, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy đài cơ giáp siêu cấp giống như thần của Đế hậu, nâng lên trường pháo tụ năng, nòng pháo đã tụ đủ năng, chạy chậm thì chắc đến xác cũng không còn.
Tinh Mãng nhân kia hiển nhiên cũng nhận thấy nguy hiểm, đang muốn từ trong hố lớn đào tẩu, lại vừa rời mặt đất, đã bị một chùm cường quang bao phủ.
"Oanh ——!"
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc!
Sa Nặc Nhân bắn một pháo về phía Tinh Mãng nhân vừa đặt chân lên mặt đất kia, góc độ rất xảo quyệt, hơi lệch một chút, vừa khiến Tinh Mãng nhân kia chạy không thoát, cũng làm cho kẻ địch ở chung quanh chạy không thoát.
Các chiến sĩ chạy chậm đều bị một nguồn sức mạnh hất bay ra ngoài, giống như lá cây, phiêu đãng đập về phương xa.
An Đức Liệt cũng không ngoại lệ, bị ném bay ra thật xa mới rơi xuống, xương cốt đều như bị đánh gãy.
"Ta đệt... Má nó!"
Đồng thời chửi má nó còn có những chiến sĩ khác, đều bị dính chưởng không nhẹ, đầu óc thiếu chút nữa bị đánh bay.
Lại nhìn Tinh Mãng nhân kia, quả thực đến bụi cũng không còn lại, không chỉ như vậy, dùng lỗ châu mai làm trung tâm, bên trong phạm vi mấy ngàn mét phía ngoài không còn thứ gì đứng thẳng, toàn bộ nằm xuống, trong phút chốc thời gian trên chiến trường phảng phất như bị ngưng trệ hai phe địch ta đều bị kinh sợ, sau đó, biết Tinh Mãng nhân thống lĩnh bọn chúng đã chết, tất cả đám người Tuy Vĩ Hạt cùng bọn quái vật đều chạy trối chết, chạy không thấy bóng dáng. Các chiến sĩ còn nằm trên mặt đất, cái tư thế gì cũng có, còn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Thời điểm Xích Linh suất lĩnh quang giáp chiến đội chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế.
Trên chiến trường mờ mịt, khắp nơi đổ nát tang thương, hỗn loạn đầy đất, mà xung quanh một cái hố lớn màu đen, cơ giáp chiến sĩ đều nằm trên mặt đất chưa có đứng lên, nhìn lại phía xa, đâu còn cái bóng kẻ địch, ngoại trừ thi thể chết trên chiến trường, không còn thấy kẻ nào còn sống.
"Nơi này... Xảy ra chuyện gì?" Công Ngọc Diễm nhìn cảnh tượng như vậy, quả thực trợn mắt ngoác mồm.
Cái này cũng là vấn đề Xích Linh muốn hỏi, đột nhiên, anh hơi nheo mắt lại, cơ quan phóng đại trên cơ giáp có thể quan sát toàn bộ khung cảnh ngoài cửa sổ, trên chiến trường hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có một bóng người nho nhỏ đang đi lại, người kia không phải ai khác, chính là người yêu anh lưu lại đế cung —— Sa Nặc Nhân!
Xích Linh cấp tốc hạ xuống, tới nơi, nhảy khỏi cabin, chạy về phía Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân lúc này đang dùng lực mở cửa một buồng lái đã biến dạng, người ở bên trong còn sống, cậu cảm nhận được.
"Nặc Nặc!" Xích Linh đi như bay, hai ba bước đã chạy tới trước mặt Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân sững sờ, thời điểm nhìn thấy Xích Linh hoàn hảo không chút tổn hại, nở nụ cười, "Anh tới rồi, nhanh đến giúp đỡ, chiến sĩ bên trong còn sống."
Xích Linh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này vẫn là cứu người quan trọng hơn, anh để Sa Nặc Nhân lui về sau, một kiếm cắt ra cánh cửa khoang, đem chiến sĩ bên trong kéo ra, người kia đứt mất một chân, không còn nơi khác bị thương. Nhìn đế quân và đế hậu đứng trước mặt, vừa hồi hộp vừa hưng phấn, đau đớn đều quên.
Sa Nặc Nhân đưa cho hắn một bình dược tề, "Nhanh uống xuống đi."
Chiến sĩ kia kích động đến tay phát run, vốn muốn lưu làm kỷ niệm, đây chính là dược tề đế hậu đưa cho hắn. Toàn bộ thủ đô đế quốc truyền ra, đế hậu là dược sư lợi hại nhất, dược tề ngài chế tác ra không ai có thể so được, dược tính cực dọa người, cho nên có thể có được một bình dược tề của đế hậu đó là vinh hạnh lớn lao!
Sa Nặc Nhân thấy kia chiến sĩ nâng dược tề nhưng không uống, cười rộ lên, "Uống nhanh đi, nếu không chân của ngươi sao có thể tốt lên? Nói không chắc còn lập tức phải chiến đấu."
Chiến sĩ dưới ánh mắt Sa Nặc Nhân, đau lòng uống dược tề, dược tề uống xong, chân gãy lập tức không còn cảm giác đau đớn, thay vào đó chính là ngứa, nếu như hắn có thể xốc quần của mình lên, nhất định sẽ rất kinh ngạc, xương đùi của hắn đang nhanh chóng khôi phục, đây chính là sức mạnh của Nguyên Quả. Bách Dạng Quả của Sa Nặc Nhân đã chín rồi, cậu muốn chế dạng dược tề gì cũng có thể, chủng loại Nguyên Quả đa dạng, không cần tiếp tục đợi một loại lại một loại.
Chiến sĩ nắm lấy, dược tề kia không thể không uống, vậy bình đựng dược tề kia có thể đi? Vì vậy lén lút đem nắp bình dược tề bỏ vào trong túi sách của mình, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. (chiến sĩ cũng thật cute =)))
An Đức Liệt lúc này mới mang theo chiến sĩ dưới trướng hắn, khập khễnh chạy tới, cơ giáp đã thu lại.
Chiến đội quang giáp Xích Linh mang tới cũng không xuống, đang đợi mệnh lệnh. Xích Linh nhìn lướt qua chiến trường, "Nơi này là chuyện gì xảy ra?"
An Đức Liệt lập tức đứng thẳng, chào theo kiểu nhà binh, lớn tiếng nói: "Báo cáo đế quân! Chúng ta vừa rồi gặp phải Tinh Mãng nhân tập kích, kẻ địch dùng sấm sét, đối phổ thông cơ giáp là vết thương trí mạng, nhờ Đế hậu, một kiếm đem Tinh Mãng nhân kia ghim sâu xuống mặt đất, cái hố to chính là bằng chứng rõ ràng cho uy thế của một kiếm kia! Sau đó Đế hậu bắn ra một pháo, trực tiếp đem Tinh Mãng nhân nổ thành mảnh vụn, kẻ địch phụ cận cũng bị tiêu diệt sạch, những kẻ khác thấy Tinh Mãng nhân đã chết, từ bỏ tiến công, cấp tốc đào tẩu!"
Ánh mắt mỗi chiến sĩ theo tới lóe tinh quang, nhìn đế hậu của bọn họ, quả thực sùng bái phục sát đất, một kiếm cùng một pháo kia quả thực quá uy phong! Quá bạo ngược rồi! Quá đẹp!
Mặt Xích Linh không hề có cảm xúc liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, sau đó phân phó nói: "Lập tức thanh lý chiến trường! Cứu trợ chiến sĩ bị thương! Chuẩn bị nghênh đón trận chiến tiếp theo!"
"Dạ!" An Đức Liệt lớn tiếng trả lời, đồng thời thực hiện nghi lễ quân đội, đi thi hành.
Trong một căn cứ giản dị cách chiến trường đó không xa, Xích Linh nhanh chân đi vào, Sa Nặc Nhân trầm mặc theo phía sau. Vừa vào cửa, liền bị người kéo qua ôm vào lòng. Sa Nặc Nhân ngẩn ra, cậu biết mình một mình chạy tới chiến trường, Xích Linh nhất định sẽ tức giận.
"Em tới đây làm gì? Muốn hù chết ta sao?" Xích Linh nâng cậu dậy, nghiêm túc hỏi.
"Em tới giúp anh." Biểu tình Sa Nặc Nhân cũng rất nghiêm túc, "Em không thể nhìn một mình anh mạo hiểm trên chiến trường, em lại trốn trong đế cung. Để em giúp anh đi? Em có thể giúp đỡ mà."
Xích Linh không hề bị lay động, gương mặt lạnh lùng, "Em cho rằng chút công phu mèo quào của em là có thể đối phó Tinh Mãng nhân sao? Em có thể giết chết Tinh Mãng nhân kia chỉ là may mắn! Em không thể ở lại chỗ này, lập tức trở về!"
Tính bướng bỉnh của Sa Nặc Nhân cũng nổi lên, "Em sẽ không đi, coi như anh đuổi em rời khỏi nơi này, em cũng sẽ tới một chiến trường khác."
"Em...!" Xích Linh giận đến nghiến răng, Sa Nặc Nhân lại quật cường nhìn lại anh, không sợ hãi chút nào.
Trừng nửa ngày, chỉ có thể hạ giọng, "Em ở đây ta không thể tập trung chiến đấu, ta sẽ phân tâm, ngoan nghe lời, trở lại chờ ta."
"Em không!" Sa Nặc Nhân kiên quyết không đi, "Căn nguyên ý thức lực của em hiện tại đã là cao cấp, chỉ cần em phóng thích căn nguyên ý thức lực, nhất cử nhất động toàn chiến trường đều nằm trong lòng bàn tay, anh sẽ cần loại năng lực này, để em lưu lại giúp anh, vì con của chúng ta có được một cuộc sống yên ổn sinh hoạt, em nhất định phải lưu lại."
Nhắc tới hài tử, tâm Xích Linh cũng mềm nhũn, trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: "Được rồi, em phải nghe ta chỉ huy, không được hành động một mình."
"Dạ!" Sa Nặc Nhân lập tức vui vẻ, học An Đức Liệt chào anh theo kiểu nhà binh.
Thần kinh Xích Linh đã căng thẳng nhiều ngày, cũng bởi vì nhìn thấy Sa Nặc Nhân mà thả lỏng một chút, biểu tình trở nên nhu hòa, "Bảo bảo có khỏe không?"
"Ân, rất khỏe, em có chụp hình, cho anh xem một chút." Sa Nặc Nhân nói, liền mở mấy bức ảnh trong quang não ra đưa Xích Linh xem.
Khi Xích Linh nhìn thấy hai bảo bảo, đôi mắt đều trợn to, đặc biệt nhìn thấy tiểu bảo bảo tóc vàng mắt tím kia, đầy mặt không thể tin tưởng, sau đó kích động kéo mặt Sa Nặc Nhân qua, thô lỗ hôn lên môi cậu, nụ hôn này quá mãnh liệt, thời điểm hai người tách ra đều thở hồng hộc.
Nội tâm Xích Linh kích động khó nén, không ngừng hôn hai má, đôi mắt, mũi Sa Nặc Nhân, nói, "Cám ơn em bảo bối, sinh cho ta hai bảo bảo khả ái như vậy."
Tâm tình của Xích Linh Sa Nặc Nhân đương nhiên có thể cảm nhận được, dựa vào trong lòng anh, đem người ôm chặt lấy, "Đó là bảo bảo của chúng ta, chúng ta hảo hảo bồi chúng lớn lên."
"Được." Xích Linh dùng sức ôm chặt người trong lòng, tâm tình kích động thật lâu không thể bình tĩnh.
Sa Nặc Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Đúng rồi, anh còn chưa đặt tên cho nhóm bảo bảo đâu!"
Xích Linh cười rộ lên, "Ta đã sớm nghĩ xong, nam hài liền gọi Đạt Tư, nữ hài liền gọi Áo Lạp, hiện tại vừa đủ hai đứa, vậy ca ca là Đạt Tư, đệ đệ là Áo Lạp thế nào?"
"Đạt Tư, Áo Lạp..." Cậu nhẹ nhàng đọc một lần, mỉm cười gật đầu, "Nghe anh."
Hai người ở căn cứ nghỉ ngơi một chốc, Xích Linh muốn mở hội nghị lâm thời, Sa Nặc Nhân cũng theo sau, nghiễm nhiên thành phó quan riêng của anh, nơi nào cũng có mặt.