Xích Linh quyết định, liền thuê một gian nhà gần trường học, thuận tiện đi học.
Hai người vừa đi vừa nhìn, tìm kiếm nơi quảng cáo phòng ốc, tìm nửa ngày, còn hỏi hai người khác mới tìm được một cái cao ốc, cao ốc kia thẳng tắp, xuyên tân mây tời, vùng này phi thường phồn hoa, hẳn là khu vực thương mại của tinh cầu. Phía trên xung quanh cao ốc, có một bãi đậu xe hình xoắn ốc từ dưới nền đất hường lên không trung, nó cũng là bãi đậu xe lớn nhất khu này. Sa Nặc Nhân cũng không có lái xe qua, mà là quẹo vào trong một ngõ hẻm tương đối nhỏ hẹp, thừa lúc không có ai, Sa Nặc Nhân nhanh chóng thu Phượng Hoàng lại, hai người bộ hành từ trong ngõ hẻm ra, đi về phía cao ốc.
"Trước tiên đi ăn cơm, sau đó đi mua mấy bộ quần áo, cuối cùng mới đi tìm phòng." Xích Linh cấp tốc nói ra kế hoạch đã an bài, Sa Nặc Nhân tự nhiên không phản đối.
Thời điểm Sa Nặc Nhân chạy trốn, trong không gian chỉ lưu lại có một bộ quần áo, cũng là nhờ lần đi di tích cổ kia quên lấy ra, thêm vào bộ mặc trên người, hai bộ quần áo đổi qua đổi lại. Xích Linh cũng là như thế, anh cơ hồ là theo thói quen sẽ để một bộ đồng phục tác chiến màu đen ở trong không gian, nhưng ở giữa khu vực đô thị phồn hoa như vậy, mặc đồng phục tác chiến qua lại sẽ rất kỳ quái, cho nên anh mặc ra ngoài cũng chỉ có một bộ trên người kia, từ khi tới đây, hai người cũng chưa có ra ngoài mua đồ vật, cho nên vừa lúc tới đây, vẫn là cẩn thận mua một lần.
Chỗ ăn cơm trong cao ốc ở tầng trên cùng, bọn họ tiến vào thang máy, hiện tại là thời gian ăn cơm trưa, người cơ hồ đều là đi lên tầng cao nhất, hơn nữa hầu hết là người trẻ tuổi, tuổi tác đều trong khoảng mười mấy, hai mươi, phỏng chừng bọn họ đã đi dạo rất lấu, tiến vào thang máy vẫn còn hưng phấn nói không ngừng.
"Không hổ là đế quốc mạnh nhất Tiên Anh Toàn Tí, đế vương tinh thực sự quá phồn hoa, những nước nhỏ như chúng ta có thể so được chỗ nào chứ."
Một thiếu niên tuổi tác không lớn bên cạnh cười nhạo nói: "Chúng ta dù gì cũng là người Tiên Anh Toàn Tí, nếu như là mấy "thổ dân lạc hậu" bên ngoài Toàn Tí này tới đây, nhìn thấy tinh cầu phồn hoa như vậy, còn không sợ đến váng mắt."
Người nói chuyện đầu tiên dùng tay che miệng ha ha cười rộ lên, "Nói cũng đúng, thật muốn nhìn thấy bộ dáng trợn mắt ngoác mồm của mấy "thổ dân" đó."
"Sẽ có cơ hội, trường đại học Thụy Ân không phải người nào muốn vào cũng có thể vào được, ngay cả học sinh ở ngay Lai Sách đế quốc muốn vào, cũng phải trải qua sát hạch nghiêm ngặt, huống hồ là những người ngoại lai kia? Năng lực đẳng cấp chênh lệch không đồng đều, đến lúc đó sát hạch khẳng định vô cùng đặc sắc!"
"Ta hiện tại đang rất mong chờ nha, có thể nhìn thấy thí sinh Toàn Tí lạc hậu đó bị đánh mặt, thực sự là một chuyện vui vẻ."
"Ai nói không phải đâu? Ha ha."
Ha ha em gái ngươi! Sa Nặc Nhân liếc mắt qua một cái, trong lòng đã âm thầm thăm hỏi tổ tông nhà bọn họ một lần.
Tốc độ thang máy rất nhanh, cửa thang máy vừa mới mở ra, Xích Linh liền mang theo Sa Nặc Nhân đi ra ngoài, đem hai người cũng muốn đi ra đằng trước hai người đẩy sang một bên, hai người kia lập tức nhíu mày lại, nhìn thấy bọn cậu một người cao lớn anh tuấn, một người văn nhã tuấn mỹ, vừa nhìn liền là cử chỉ bất phàm, cũng không dám tùy tiện đắc tội, đành nhịn xuống một chút.
Trong lòng Sa Nặc Nhân trầm xuống, mấy thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Tầng này hầu như đều là ăn, rất nhiều loại phong phú, hai người ăn cơm xong cũng không ở lại thêm, đi tới khu mua quần áo.
Xích Linh mua sắm vô cùng bạo lực, hướng cửa hàng đồ hiệu mình thích đứng, đôi mắt quét một vòng, sau đó thân thủ vẫn là chỉ, cái này, cái này, cái này,... Nói số đo, thử cũng không thử, trực tiếp để nhân viên phục vụ ôm. Xích Linh tự mình lựa chọn quần áo cũng không quên chọn cho Sa Nặc Nhân, cũng đồng dạng như vậy, cái này, cái này, cái này... Báo số đo, trực tiếp để nhân viên phục vụ ôm.
Mặt Sa Nặc Nhân tối sầm lại, nói: "Đều không thử xem sao? Hơn nữa một tiệm cũng không cần mua đến năm, sáu bộ đi?"
Xích Linh trưng ra một khuôn mặt lạnh tanh, khốc khốc nói: "Không cần thử."
Xích Linh chọn mấy cái đó kiểu cùng màu sắc, đều là anh thích, hơn nữa lại còn rất xứng với khí chất, mặc vào tuyệt đối đẹp. Dĩ nhiên vợ anh, cũng phải mặc quần áo anh yêu thích, Xích Linh cảm thấy được cách làm của mình phi thường chính xác.
Sa Nặc Nhân kỳ thực muốn nói, hai người dừng lại tại một cửa tiệm mua mười mấy bộ quần áo, thật lãng phí a!
Bất quá, nhìn bộ dáng của Xích Linh, liền biết anh chắc chắn sẽ không thay đổi chủ ý, hơn nữa cũng đã để người ta ôm, không nhìn thấy đôi mắt của mấy nhân viên phục vụ kia đều biến thành tinh tệ rồi sao? Cứ như vậy, lát nữa bọn họ trích phần trăm khẳng định có thể lấy được không ít đi?
Tâm tư của nhân viên phục vụ ngoại trừ đặt lên tiền, còn đặt ở trên người bọn cậu nữa, một cái lãnh khốc bạo ngược, soái muốn chết! Mấu chốt là người cùng đi không chỉ nhã nhặn tuấn mỹ, còn đẹp đến khiến người oán trách, chỉ liếc mắt qua cũng cảm thấy tim ầm ầm nhảy. Từ chiều cao và khí chất của bọn họ đến xem, hẳn là tình nhân đi? Thực sự quá xứng đôi!
Vừa nhìn thiếu niên tuấn nhã kia liền biết chắc chắn là Arthur, Arthur lớn lên đều tương đối văn nhược giống nhau, đặc biệt là Arthur tiêm vào mang thai thể, dung mạo của bọn họ sẽ thay đổi theo hướng âm nhu, thân thể cũng sẽ nhỏ yếu hơn, có vài nữ tính cũng không có biện pháp so với bọn họ. Một đôi suất ca mỹ nam này, vừa nhìn liền biết là Resse cùng Arthur a, nếu không cũng sẽ không đẹp đến như thế.
Sa Nặc Nhân trong sự mê trai của bọn họ đi tới trả tiền, vừa nhìn hóa đơn, suýt nữa ngất đi, mười mấy bộ quần áo, lại tốn hơn 30 vạn tinh tệ của cậu! Hơn nữa còn là Tiên Anh Toàn Tí tinh tệ! Tương đương với bao nhiêu tinh tệ Đại Uyển Toàn Tí, quả thực dọa người!
Sa Nặc Nhân sâu sắc biết được múc độ tiêu sài khủng bố ở Lai Sách đế quốc, này vẫn chưa hết, mua xong quần áo, Xích Linh lại dẫn Sa Nặc Nhân đi qua mua quần lót cùng áo ngủ, đương nhiên cậu cũng không có quyền phát ngôn. Khi Xích Linh chọn xong cũng chuẩn xác chọn đúng kích cỡ quần lót của cậu, Sa Nặc Nhân liền đỏ mặt, thầm nói: Cái tên này đến cùng là chú ý tới những việc này từ lúc nào chứ? Không những kích thước quần áo, mà ngay cả quần lót cũng biết!
Sau đó bọn họ lại đi mua giày, cả tất để phối chung, tóm lại một vòng từ trên xuống dưới, chỉ riêng đồ dùng sinh hoạt của hai người đã bỏ ra số tiền lên tới mấy trăm ngàn, đây cũng không phải một con số nhỏ!
Một tỷ tinh tệ của cậu mới đổi được hơn 10 triệu, sau đó bọn họ còn muốn thuê phòng, còn muốn sinh hoạt, cậu còn muốn mua chút thực tài, quan trọng nhất là bọn họ còn phải đi học! Những thứ này đều phải bỏ tiền! Vị bên cạnh này tựa hồ không biết hiện tại bọn họ rất túng quẫn, chỗ cần tiêu tiền còn rất nhiều, không thể tiếp tục vung như vậy!
Hiển nhiên, Xích Linh không thể lý giải nỗi lo lắng của Sa Nặc Nhân, mang cậu đi xem phòng ốc.
Giới thiệu phòng ở cho bọn cậu chính là một nữ sĩ rất xinh đẹp, bất quá làm những công việc này đều là người bình thường, không có Resse hoặc Arthur có địa vị cao nào lại hạ mình vào làm những ngành dịch vụ có địa vị thấp, đương nhiên, cũng không có ngành dịch vụ nào dám mời bọn họ, bọn họ đều quá cường đại.
"Xin hỏi, ngài muốn dạng phòng ở như thế nào? Mua hay là thuê? Có yêu cầu về vị trí hay không?" Nữ sĩ nhiệt tình dò hỏi.
Xích Linh vẫn cứ là bộ dáng lạnh như băng kia, nhìn màn hình cự đại hiện ra hình chiếu đồ thị mô phỏng những gian phòng hảo hạng, nói: "Thuê, muốn phòng ở gần trường đại học Thụy Ân."
Thái độ nữ sĩ trở nên càng nhiệt tình, đem điều khiển từ xa trong tay ấn một tổ hợp, hình ảnh lập tức chuyển tới khu bất động sản phụ cận trường đại học Thụy Ân, toàn bộ đồ thị hình chiếu xung quanh trường học đều xuất hiện trên màn ảnh, đây là quan sát đồ, vô cùng đồ sộ. Trường đại học Thụy Ân chiếm diện tích rất lớn, chu vi chung quanh cũng thực hiện xanh hóa rất tốt, mấu chốt là, bốn phía trường học đều bị bao vây bởi khu dân cư, hơn nữa phần lớn đều là phòng ở mới xây không lâu, vừa nhìn liền biết, đây là Lai Sách đế quốc cố ý khai phá nhằm vào những người ngoại lai như bọn họ, chuẩn bị cẩn thận kỹ càng cướp bọn họ một bút!
Nữ sĩ mỉm cười giới thiệu: "Phòng ở phụ cận trường đại học Thụy Ân vô cùng đắt đỏ, bởi vì trường này là nơi duy nhất ở đế quốc không cung cấp nơi ở, tất cả học sinh trong trường đều phải tự trả tiền thuê phòng bên ngoài, gần đây học sinh ngoại lai tới học tăng vọt, thúc đẩy giá phòng tăng lên, khu nhà ở gần trường học đã không còn mấy phòng, hơn nữa giá cả vô cùng đắt đỏ. Nếu như hai người muốn phòng ở tiện nghi hơn, có thể lựa chọn những chỗ xa một chút."
Xích Linh phi thường có chủ kiến, nhìn chằm chằm hình chiếu đồ thị, phía trên còn có phòng trống được dùng màu đỏ đánh dấu ẩn hiện, xác thực không còn mấy căn, hơn nữa những phòng còn lại này đều là những căn nhà lớn bài trí khá phức tạp, một, hai người ở sẽ rất lãng phí, hơn nữa giá cả tuyệt đối sẽ hù chết người!
Sa Nặc Nhân muốn thương lượng với Xích Linh một chút, chỉ có hai người bọn họ ở, kỳ thực không cần thuê phòng ở lớn như vậy, cách xa chút cũng không sao, cùng lắm là dậy sớm hơn, lại thuê một chiếc xe huyền phù, cũng không có vấn đề. Còn không đợi Sa Nặc Nhân mở miệng, Xích Linh đã vung tay lên, "Lấy chỗ này."
Sa Nặc Nhân: "..."
Vị trí căn phòng kia rất tốt, cách cửa chính trường học rất gần, nhưng phòng ở tầng cao nhất, vừa nhìn liền biết diện tích tuyệt đối rất lớn.
Quản nhiên, nữ sĩ nhiệt tâm giới thiệu, "Phòng này diện tích rất lớn, thích hợp cho 5, 6 người cư trú, ngài nhất định muốn phòng này sao?"
Sa Nặc Nhân vội nói: "Chúng tôi thương lượng một chút..."
"Liền cái này." Xích Linh lập tức ngắt lời.
Sa Nặc Nhân: "..."
Nữ sĩ lập tức nói: "Bởi vì là tinh trang phòng, người tới là có thể ở, cho nên giá cũng tương đối cao, mỗi tháng 12 vạn tiền thuê nhà, nữa năm trả một lần, tiền đặt cọc 1 triệu tinh tệ, tổng cộng là 172 vạn tinh tệ. Hai vị quẹt thẻ hay chuyển khoản?"
Sa Nặc Nhân vừa nghe phải giao nhiều tiền đặt cọc như vậy, lập tức không vui, "Tại sao lại phải giao nhiều tiền đặt cọc như vậy?"
Nữ sĩ mỉm cười nói: "Xin hỏi hai vị là con dân Lai Sách đế quốc sao?"
"Không phải, này có quan hệ gì sao?" Sa Nặc Nhân không rõ.
Nữ sĩ tiếp tục mỉm cười: "Nếu như là con dân Lai Sách đế quốc sẽ không cần giao 1 triệu tiền đặt cọc, chỉ cần 100 ngàn là được, đây là quy định phía trên, chúng ta cũng là theo lệnh làm việc."
Một cái thân phận lại có cái giá chênh lệch gấp mười lần! Đây là kỳ thị trần trụi! Đây mới chỉ là phòng cho thuê, còn những phương diện khác khẳng định không dễ dàng như vậy.
Sa Nặc Nhân tức giận đến không ngừng thở dốc, thế nhưng hết cách rồi, trường học không cung cấp chỗ ở, ngươi cũng không thể ngủ ngoài đường đi? Lai Sách đế quốc bẫy người như vậy, người bình thường căn bản học không nổi trường ở đây. Sa Nặc Nhân đã bắt đầu lo lắng về tiền học phí, nếu như lại có hai cái giá, đó mới thực sự là đáng chết!
"Đặt đi." Xích Linh lại rất bình tĩnh, trước kia anh đã nghĩ tới, coi như tới đây, đãi ngộ chắc chắn sẽ không bình đẳng.
Sa Nặc Nhân nghiến răng nghiến lợi tiến hành chuyển khoản, cậu hối đoái tiền kia còn chưa dùng qua, mua thực tài nữa, có đủ hay không còn là vấn đề đây!
Thanh toán xong, cầm chìa khóa, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói sẽ có người dẫn bọn họ đi tới phòng ở, bất quá sẽ thu phí phục vụ.
Sa Nặc Nhân không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối! Lão tử có tay có chân, có thể tự mình tìm!
Xích Linh thấy dáng vẻ thở phì phò của Sa Nặc Nhân, nói: "Tức cái gì?"
"Quá khinh người a! Đây là kỳ thị! Đã có chính sách mở cửa, không nên có đối xử khác nhau như vậy!" Sa Nặc Nhân căm phẫn sục sôi nói.
"Chuyện này rất bình thường, Lai Sách đế quốc là đang nói cho tất cả mọi người, "Tuy rằng các ngươi có cơ hội tới nơi này đọc sách, nhưng không có nghĩa là các ngươi sẽ nhận được đãi ngộ giống như con dân Lai Sách đế quốc"."
"Tại sao?" Sa Nặc Nhân phi thường không hiểu.
"Trên căn bản là nói, bọn họ vẫn xem thường Toàn Tí khác hoặc là người của những quốc gia khác." Xích Linh tổng kết nói.
Một cái quốc gia đáng chết! Để cho ta tới ta cũng không tới! Có gì đặc biệt! Sa Nặc Nhân vừa đi vừa oán thầm, ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên liếc tới đường đối diện, một cửa hàng thực tài trang trí vô cùng xa hoa. Chỉ nhìn khí thế, trình độ kia, cùng tấm biển của cửa hàng phía trên in huy hiệu hoàng thất Lai Sách đế quốc liền biết, đây chính là "cửa hàng hoàng gia" trong truyền thuyết đi?
Xích Linh thấy Sa Nặc Nhân nhìn chằm chằm, liền nói: "Không phải em muốn mua thực tài sao? Qua xem một chút."
Sa Nặc Nhân hơi do dự một chút, liền bước qua.
Ngoài cửa có người tiếp đón, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức tới dò hỏi, "Ngày an, hai vị, có gì cần hỗ trợ sao?"
Sa Nặc Nhân hiện tại không còn là Sa Nặc Nhân giàu nứt đố đổ vách như trước kia nữa, vừa nghĩ tới khả năng không đủ tiền, liền yên lặng đem lời đến khóe miệng nuốt vào trong, "Xem trước một chút."
Người này liền đáp lời, bên kia nhìn lén bọn họ, cũng nói rằng: "Chi nhánh cửa hàng thực tài hoàng gia, mua bán đều là tinh cấp thực tài, dựa theo tinh cấp bất đồng, từ dưới lên trên chia làm nhiều tầng khác nhau, hai vị muốn thực tài đẳng cấp nào, ta có thể giới thiệu cho các ngài một chút."
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một hồi, vẫn là nói: "Nhất Xuyến Kim ở chỗ này của các ngươi bao nhiêu tiền một cây?"