Mục lục
Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sa Nặc Nhân chỉ cảm thấy được chính mình chết chắc rồi, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Xích Linh, cậu thật sự là vô tội.

Xích Linh vội vã đi tìm Đồ Tân, chỉ nói: "Ta không quản cậu trước đây làm sao, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép lại để ta phát hiện ra chuyện như vậy."

Sa Nặc Nhân liền vội vàng gặt đầu.

"Chính mình xử lý." Xích Linh nói xong, liền ly khai.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Sa Nặc Nhân trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Khuất Nghê bên cạnh, thấy cậu ta chính là đang si ngốc nhìn Xích Linh rời đi.

"Này." Sa Nặc Nhân lên tiếng.

Khuất Nghê hoàn hồn, cười hì hì lại gần, "Người kia là ai? Rất anh tuấn a!"

Một điểm này Sa Nặc Nhân rất rõ ràng, nếu không Sa Tỉnh Yên cũng sẽ không mê luyến anh đến mức tự tìm chết.

"Cậu tìm tôi làm gì?" Sa Nặc Nhân thật sự không muốn để ý tới khoản nghiệt nợ(1) của nguyên chủ.

1: nghiệt: oan nghiệt; nợ: nợ nần

Khuất Nghê không vui, "Nói cái gì vậy, anh không đi tìm em, em tới tìm anh không tốt sao?"

Sa Nặc Nhân âm thầm cười lạnh, nguyên chủ cũng thật là một giống coi tiền như rác, làm sao lại quen biết những thứ yêu ma quỷ quái này. Vốn định trực tiếp rời đi, không tiếp tục để ý, lại nghĩ đến một chuyện.

"Cơ giáp lúc trước tôi đưa cậu đâu?" Sa Nặc Nhân nói.

"Ở đây, em vẫn luôn giữ gìn rất tốt." Khuất Nghê ngọt ngào cười nói.

Sa Nặc Nhân ngoắc ngoắc tay, "Tôi xem một chút."

Khuất Nghê không nghĩ nhiều, từ trên cổ lấy xuống một sợi dây chuyền, nút không gian chứa cơ giáp là một cái màu xanh da trời.

Sa Nặc Nhân nắm trong tay, nguyên chủ có thể ngốc hơn được nữa không, không chỉ cho đi một đài cơ giáp cấp năm, còn dùng một nút không gian tốt như vậy, này đều là tiền a!

Nghĩ như vậy, Sa Nặc Nhân thu hồi dây chuyền, xoay người rời đi.

Khuất Nghê kéo lại Sa Nặc Nhân, nỗ lực gượng cười nói, "Anh không phải tặng cho em sao?"

Sa Nặc Nhân mỉm cười, "Cậu và cái tên ban cơ giáp chiến đấu chuyên chức kia chia tay rồi sao?"

Sắc mặt Khuất Nghê đột nhiên thay đổi, giải thích: "Em và hắn không có quan hệ, tên khốn kia chỉ muốn lừa gạt cơ giáp trong tay em..."

"Nếu không có quan hệ, người xa lạ đều có thể lừa cơ giáp của cậu sao?" Sa Nặc Nhân đánh gãy giải thích của cậu ta, "Nếu như vậy, tôi thu hồi cơ giáp."

Khuất Nghê sửng sốt nửa ngày, mới lần thứ hai đuổi theo, "Anh đùa giỡn đi? Anh không phải đã tặng cho tôi sao? Làm sao có thể thu hồi chứ? Huống hồ, anh cũng không thiếu cơ giáp đi? Của tôi mới là cấp năm, anh đưa cho Cage là cái cấp sáu đâu?"

Cấp sáu? Sa Nặc Nhân cắn răng, cái Cage này lại là gì vậy? Lẽ nào nguyên chủ là ngớ ngẩn sao? Đồ vật quý trọng như cơ giáp cũng có thể tùy tiện đưa sao?! Sa Nặc Nhân quả thực muốn rít gào, trong lòng âm thầm tính toán, chờ ngày nào đó gặp phải gia hỏa gọi là Cage kia, nhất định phải lấy về.

Sa Nặc Nhân dừng bước nhìn cậu ta, "Cậu nghe cho kỹ, cơ giáp tôi thu hồi, sau này chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì."

Nói xong, quay người rời đi.

"Nặc Nặc, Nặc Nặc! Sa Nặc Nhân!" Khuất Nghê hô một tiếng, "Ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Đồ vật đã tặng người lại lấy về!"

Sa Nặc Nhân nhàn nhạt nói: "Không có, ai cảm thấy mất mặt, cậu bảo hắn đưa tôi mấy đài."

Khuất Nghê lần này tới tìm Sa Nặc Nhân, là muốn cùng cậu nối lại tình xưa, không nghĩ tới, cậu ta cư nhiên trực tiếp đem cơ giáp đã tặng cho mình lấy về, sớm biết như vậy, còn không bằng không đến!

Khuất Nghê quả thực tức giận đến giơ chân, chuyện trong tay hắn có cơ giáp trung cấp, toàn trường đều biết, cũng nhờ đài cơ giáp này, có không ít học viên ban cơ giáp chiến đấu chuyên chức tiếp cận hắn, không quản mục đích là gì, đối với hắn ngược lại cũng không tệ, Khuất Nghê cũng đã quen được người vây quanh như vậy, ai có thể nghĩ tới Sa Nặc Nhân cư nhiên đem cơ giáp thu hồi!

Không được, nhất định không thể cứ để như vậy!

Sa Nặc Nhân tiến vào phòng học, đem nút không gian trong túi lấy ra, vứt lên trên bàn Lâm Hàm.

Lâm Hàm sợ hết hồn, thời điểm thấy rõ là cái gì, quát to một tiếng nhào tới, nâng lên nút không gian, nhức nhối hô to, "Đây là nút không gian đi? Cậu điên rồi sao? Thứ quý trọng như vậy làm sao có thể tùy tiện ném loạn!"

Những bạn học khác cũng hiếu kỳ vây lại đây.

Lam Thanh nhìn nút không gian một chút, nói: "Có thể dùng đến nút không gian, cơ giáp này ít nhất cũng là trung cấp đi?"

"Oa, cơ giáp trung cấp, thật muốn nhìn một chút." Các bạn học hâm mộ nói.

Bọn họ rất ít người có thể gặp được cơ giáp thành phẩm, cơ giáp trung cấp càng không cần phải nói.

Lâm Hàm hấp háy mắt, nhìn các bạn học ngươi một lời ta một lời, lúc này mới phản ứng được, đoạt lấy nút không gian, kích động nói, "Nặc Nhân! Đây là đưa cho tớ sao? Tớ biết cậu sẽ không bạc đãi tớ, ai bảo chúng ta là bạn tốt đâu? Thói quen thích tặng đồ vật cho người khác này thật sự là quá tốt..."

"Bán cho cậu." Sa Nặc Nhân bình tĩnh nói.

"Phốc ―――" Có đồng học không nhịn được, trực tiếp bật cười.

Lâm Hàm vẻ mặt đau khổ, tức giận nói: "Cậu thật làm cho tớ thất vọng rồi, chúng ta là bạn tốt, cậu đến loại người như Khuất Nghê cũng có thể tặng, không thể đưa tớ một đài sao?"

"Chính là cái này." Sa Nặc Nhân nói.

"... Cái gì?" Lâm Hàm không phản ứng lại.

"Đưa cho Khuất Nghê, chính là cái này." Sa Nặc Nhân giải thích.

Nhiều đồng học liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời kinh hô: "Cậu đã lấy lại?!"

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, nguyên lai chuyện cậu đưa cơ giáp cho Khuất Nghê, tất cả mọi người đều biết?

Lâm Hàm cầm nút không gian màu xanh trong tay, yêu thích không buông tay, đây chính là cơ giáp cấp năm a, tiền của hắn miễn cưỡng cũng chỉ đủ mua một mua một đài cơ giáp cấp hai, không biết Sa Nặc Nhân có nguyện ý bán hay không.

Lâm Hàm cùng Lạc Duy cũng coi là thanh mai trúc mã, nhà hai người đã từng là hàng xóm, sau đó nhà Lâm Hàm điều kiện tốt, chuyển vào trong thành phố, hai người lúc này mới tách ra, bất quá tình cảm của bọn họ lại chưa từng tháy đổi. Kinh tế nhà Lạc Duy tương đối khó khăn, ban cơ giáp chiến đấu chuyên chức lại là một ngành đốt tiền, Lạc Duy vốn là không nghĩ đến vào ban cơ giáp chiến đấu chuyên chức, là Lâm Hàm kiên trì muốn hắn vào, Lâm Hàm chính mình cũng may mắn tiến vào lớp của Đồ Tân lão sư. Lạc Duy tư chất là A, liền đam mê cơ giáp, không lựa chọn cơ giáp chiến đấu chuyên chức thật đáng tiếc, coi như hắn không có tiền, Lâm Hàm cũng sẽ bớt ăn bớt mặc cung cấp cho hắn học xong sáu năm.

Lâm Hàm nín nửa ngày, mới nói: "Cậu muốn bán bao nhiêu tiền?"

Sa Nặc Nhân nói: "Cậu có bao nhiêu tiền?"

Lâm Hàm nói: "Tớ... Tiền của tớ miễn cưỡng cũng chỉ đủ mua một đài cơ giáp cấp hai... Vẫn là cần phải ưu đãi một chút..."

Sa Nặc Nhân đối với giá cả cụ thể của cơ giáp nơi này không rõ ràng lắm, "Bao nhiêu?"

Lâm Hàm dựng thẳng lên một ngón tay, "Mười... 12 triệu tinh tệ."

Sa Nặc Nhân giật mình, "Cậu có nhiều tiền tiêu vặt như vậy?"

Lâm Hàm tạc mao, "Đây là tớ đã bớt đi tiền tiêu vặt mấy năm rồi!"

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, "Cơ giáp cấp hai không đến một ngàn 2 đi?"

Lâm Hàm oan ức, "Tớ không có, cậu nhẫn tâm nhìn tớ gầy đi như vậy sao?"

Sa Nặc Nhân vung tay lên, "Thôi, thành giao!" Ngược lại cơ giáp bị Khuất Nghê chạm qua cậu cũng không muốn, liền bán cho Lâm Hàm.

Lâm Hàm tránh cậu đổi ý, lập tức liền đem tiền trong quang não chuyển qua cho Sa Nặc Nhân.

Lâm Hàm đây là được món hời lớn, đài cơ giáp cấp năm này ở trong tay Khuất Nghê vẫn là mới, Khuất Nghê tùng lấy ra khoe khoang, nhưng lại chưa bị dùng qua, có không ít người là hướng về cơ giáp mà tiếp cận cậu ta, muốn đem cơ giáp lừa đến tay, bất quá đều không thành công, cư nhiên bị Sa Nặc Nhân đòi lại, quả thực là kỳ tích! Một đài cơ giáp cấp năm còn mới, giá thị trường thuyệt đối vượt qua 50 triệu, Lâm Hàm có thể dùng giá này mua lại, chính là chiếm được tiện nghi lớn!

Sa Nặc Nhân cũng không có dự định bỏ đói hắn, liền để cho hắn cái giá 12 triệu mua được, cảm động đến Lâm Hàm lệ nóng doanh tròng.

Sa Nặc Nhân cũng rất sảng khoái, hơn một ngàn vạn* này hoàn toàn là nhặt được.

*bên TQ là hơn 10 triệu đó

"Sa Nặc Nhân! Đi ra!" Còn không đợi Sa Nặc Nhân sảng khoái xong, liền nghe thấy một tiếng như vậy, Đồ Tân lão sư sắc mặt tái xanh đứng ở cửa.

Sa Nặc Nhân giật cả mình, đã hiểu Xích Linh khẳng định đã đem hắn chọc tức, nếu không cũng sẽ không phát hỏa lớn như vậy.

Sa Nặc Nhân giống như một cô dâu nhỏ, ngoan ngoãn cùng Đồ Tân ra ngoài, đến một chỗ yên lặng, mới rống lên một câu, "Ngày mai nếu như ta gặp được hắn, ngươi cũng không cần đến!"

"Lão... Lão sư, này không có quan hệ gì với ta a, hắn hắn..." Sa Nặc Nhân vội vã muốn giải thích, lại bị Đồ Tân ngắt lời.

"Ngươi đừng giả bộ vô tội, ngươi ở chính giữa đảm nhiệm cái nhân vật gì chính ngươi rõ ràng." Đồ Tân dùng ngón tay dài nhỏ điểm điểm cậu, "Nhớ kỹ, ngày mai."

Sa Nặc Nhân quả thực muốn khóc!

Tối về, Sa Nặc Nhân làm một bàn lớn thức ăn ngon, chuẩn bị khuyên bảo Xích Linh, ngày mai nhất định không thể lại tới trường, nếu không cậu là chết chắc rồi!

Xích Linh trở về, nhìn thấy bữa tối phong phú như vậy, thông minh không có động đũa.

Mặc cho Sa Nặc Nhân nhiệt tình cùng anh bắt chuyện ăn cơm, anh cũng không động đậy.

Không phải đều nói ăn ké chột dạ sao, một chiêu này sao lại không có tác dụng? Nhân gia căn bản không ăn, đã sớm nhìn ra quỷ kế của cậu!

Xích Linh cứ như vậy nhìn cậu, một bộ không đem lời nói rõ ràng ra, anh nhất định sẽ không ăn.

Sa Nặc Nhân thở dài nói: "Ngày hôm nay Đồ Tân lão sư tìm tôi, nói nếu ngày mai anh lại đi, tôi liền không cần đi nữa."

Mặt Xích Linh vẫn cứ không có cảm xúc, bình tĩnh nhìn cậu.

Sa Nặc Nhân hai tay chắp lại, cầu xin: "Xin anh, ngày mai đừng có đi nữa, anh như vậy cũng không được, thầy căn bản không có mắc bẫy này."

Xích Linh cầm đũa bắt đầu ăn, "Cậu tới Huyền Minh tinh vực đọc sách."

Sa Nặc Nhân: "..."

Nói cách khác, dù cho cậu có bị Đồ Tân lão sư đuổi ra, anh ngày mai vẫn muốn đi?

Suy nghĩ một chút, Sa Nặc Nhân quyết tâm liều mạng nói, "Không bằng như vậy, anh cho hắn thời gian mấy ngày suy nghĩ, qua mấy ngày, tôi sẽ cùng anh đi khuyên hắn, thế nào?"

Xích Linh suy nghĩ một chút, "Mấy ngày?"

"Ba ngày... Không, năm ngày!" Sa Nặc Nhân nhìn sắc mặt Xích Linh, thấy không có thay đổi gì, lại nói: "Nếu không... Một tuần?"

"Được, cậu phải đảm bảo có thể khuyên hắn." Xích Linh đáp ứng.

Sa Nặc Nhân vẫn còn muốn nói, có thể Xích Linh đã không muốn nghe nữa, hết sức chuyên chú bắt đầu ăn.

Sa Nặc Nhân muốn khóc, anh không ngừng kiên trì đi lâu như vậy đều không khuyên được, tôi phải khuyên như thế nào mới có thể làm cho hắn đồng ý a!!!

Sa Nặc Nhân ủ rũ trở về phòng, phát hiện Thâm Hải ULam bên trong chất dinh dưỡng đã mọc ra mầm to bằng móng tay, phát triển thậtnhanh. Cậu cẩn thận từng li từng tí một đem nguyên bản mầm chồi non rời đếntrong hồ cá, đem chất dinh dưỡng đặc chế cũng đổ vào, như vậy có thể xúc tiếnnó sinh trưởng tốt hơn.VdF

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK