Mục lục
Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đi bộ bên trong sân trường, bởi vì tướng mạo của anh quá xuất sắc, khiến cho dọc theo đường đi đưa tới không ít ánh mắt.

Sa Nặc Nhân có chút bận tâm, "Tôi nói cho anh biết này, tính khí của Đồ Tân lão sư không quá tốt, anh chỉ là đến nhìn qua, cũng đừng có trêu chọc hắn, tôi không muốn trở thành học sinh lọt vào danh sách đen của hắn."

Xích Linh nói, "Sợ ông ta như vậy?"

Sa Nặc Nhân buồn bực nói, "Đương nhiên rồi, anh chưa từng thấy, hắn mắng học trưởng lớp cao cấp đến tìm hắn không khác một đống phân, khiến học trưởng xấu hổ và giận dữ cũng không có đến tìm hắn lần nữa."

Xích Linh nghe cậu nói như vậy, bỗng có điểm mong đợi, mặc dù có rất nhiều chỗ không phù hợp, nhưng cái tính xấu này lại thật giống.

Cũng đúng lúc, Sa Nặc Nhân đi được nửa đường liền gặp Đồ Tân lão sư, hắn đang chuẩn bị đi thông báo cho học sinh chuyển sang một phòng thực hành khác lớn hơn, vừa vặn gặp Sa Nặc Nhân, liền đem việc này giao cho cậu.

Sa Nặc Nhân căng thẳng đứng thẳng lên, "Vâng, ta lập tức đi thông báo."

Đồ Tân cười cười, thời điểm rời đi cố ý liếc mắt nhìn Xích Linh một cái.

Xích Linh luôn luôn quan sát hắn, thấy hắn muốn đi, liền mở miệng, "Mạch Quân Đình."

Thân hình Đồ Tân đang rời đi cứng đò một chút, bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy ly khai, nhưng hắn cứng ngắc không thoát khỏi đôi mắt của Xích Linh.

Nội tâm Xích Linh một trận mừng như điên, anh khả năng thật sự đã tìm được.

Sa Nặc Nhân hỏi, "Mạch Quân Đình là ai?"

"Hắn là bạn tốt lâu năm của Nam Cẩn." Xích Linh nhìn về phía Sa Nặc Nhân, "Giúp ta một việc, ta nghi ngờ hắn đeo mặt nạ da người. Cậu tìm cơ hội xem sau tai hắn có phải có một chỗ nhô ra hay không?"

Sa Nặc Nhân nhất thời trở nên hưng phấn, "Hắn là Nam Cẩn đại sư sao?"

"Vẫn chưa chắc chắn, bất quá có thể đúng, ta cần cậu đi xem một chút coi hắn có phải đang đeo mặt nạ." Xích Linh nói.

"Được, cứ để tôi lo." Sa Nặc Nhân vỗ vỗ ngực bảo đảm.

Sa Nặc Nhân chạy về phía phòng học, thông báo các đồng học mang linh kiện chuyển sang nơi khác.

Lớp bọn họ tới sớm, đem thiết bị cần thiết đều bày ra, hòm linh kiện cũng chuẩn bị tốt, sau đó đều tụ tập lại một chỗ tán gẫu.

Cũng không lâu lắm, học sinh lớp 1 ban chế tạo cơ giáp cũng lục tục tới đây. Học sinh lớp R lập tức ngừng lại, có học sinh lớp 1 lại đây cùng Sa Nặc Nhân chào hỏi, coi như Sa Nặc Nhân bây giờ là người bình thường, bọn họ cũng không dám công khai đắc tội, dù sao công ty Sa gia cũng chuyên sản xuất cơ giáp, cơ hồ chiếm lĩnh một nửa thị trường cơ giáp, bọn họ học chuyên chế tạo cơ giáp, sau khi tốt nghiệp rất có thể sẽ nhận lời mời tói công ty nhà cậu, cho nên không dám đắc tội.

Sa Nặc Nhân cũng biết nguyên nhân này, coi như những người lại đây chào hỏi với cậu một cái cũng không quen biết, cũng có thể nhìn ra thái độ xem thường của bọn họ, Sa Nặc Nhân cũng không có thể hiện ra thái độ phản cảm, vẫn luôn nhàn nhạt.

Có một bạn học sau khi cùng Sa Nặc Nhân chào hỏi, nói rằng, "Đừng để ý, kỳ thực làm người bình thường rất tốt, tôi có lúc cũng sẽ nghĩ, không bằng là người bình thường thôi, áp lực cũng sẽ không lớn như vậy. Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, cũng càng phiền lòng."

Học sinh lớp R vừa nghe, liền tức giận đến nghiến rang. Đây là khoe khoang! Đây chắc chắc là khoe khoang!

Bất quá Sa Nặc Nhân cũng không có nổi giận, chỉ là mỉm cười nhàn nhạt, "Vậy thì cực cho cậu biết lắm khổ nhiều rồi."

Người bạn kia cũng không nghe ra lời này là tốt hay xấu, thỏa mãn cười rời đi.

Học sinh lớp R đều mang tâm lý cười nhạo, mắng cậu ngớ ngẩn.

Ngoài cửa truyền đến một trận rối loạn, một nhóm nhỏ vây quanh một người bước vào, Vưu vừa thấy người kia liền co rúm lại cúi thấp đầu.

Không sai, tên kia chính là người được Hoắc Đốn gia tộc chọn lựa, thiên tài năm nhất ban chuyên chế tạo cơ giáp Mio.

Hắn dương cằm từ cửa chính đi tới, vừa nhìn thấy học sinh lớp R đứng tập trung phía gần bục giảng, lập tức mất hứng.

"Vị trí của lớp R các ngươi không phải đã được sắp xếp ở phía sau sao? Như thế nào lại chạy đến phía trước?" Mio không cao hứng nói.

Lâm Hàm chính là đang ăn đồ ăn vặt, vừa nghe lời này liền không vui, "Lớp ta tại sao lại phải ở phía sau a? Chúng ta tới trước, hàng trước là của chúng ta."

Mio xì cười một tiếng, "Các ngươi? Giao lưu học tập giao lưu học tập, lớp 1 chúng ta nguyện ý lại đây khai diễn cho các ngươi xem, là phúc khí của các ngươi, ngươi muốn chúng ta ở phía sau, là muốn thể hiện cho chúng ta xem sao?"

Lâm Hàm không nhượng bộ, "Giao lưu học tập giao lưu học tập, là trao đổi học hỏi lẫn nhau, ai quy định các ngươi là đến phô diễn cho chúng ta nhìn? Nếu như muốn xem năng lực, chúng ta xem đạo sư lớp ta là được, chẳng lẽ các ngươi so với đạo sư lớp chúng ta còn lợi hại hơn sao?"

Đồ Tân lão sư tính tình cổ quái, người toàn học viện đều biết, Mio coi như chướng mắt Đồ Tân lão sư, cũng không dám nói ra.

"Hừ, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Chuyên duy tu liền cẩn thận dạy duy tu, lại nhất định

muốn dạy chế tạo cơ giáp cái gì, thật sự có cái năng lực kia sao, vậy tại sao không tới ban

chuyên chế tạo cơ giáp nhậm chức?" Mio biết điều không có nghĩa là người theo bên

cạnh hắn cũng biết, lập tức có người không giữ mồm giữ miệng nói ra câu này.

Lam Thanh đột nhiên nói, "Ai nha, quên bật ghi âm, cần phải thu lại để cho Đồ Tân lão sư

đến nghe một chút."

Học sinh lớp R lập tức la hét buộc người kia phải lặp lại lần nữa, bọn họ đã chuẩn bị kỹ

càng ghi âm, khiến tên đó tức giận đến sắc mặt đỏ lên.

Mio buồn bực nói, "Chuyển tới phía sau đi, nơi này là chỗ của chúng ta!"

Ngay lúc này, tiếng ầm ĩ đột nhiên ngừng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa. Một người

thiếu niên xuất hiện ở cửa, trên bả vai của hắn có một con Tường Vân Tích nằm úp sấp,

đang dùng hai con mắt tối đen nhìn qua mọi người.

Người tới không phải ai khác, chính là nhân vật huyền thoại năm nhất năm nay An Kỳ,

người có giá trị tinh thần lực vượt qua 90. Bởi vì bản thân An gia là gia tộc chế tạo cơ

giáp, nên nhiều người nhìn trúng giá trị tinh thần lực cao của hắn, nhưng đều chưa thành

công, bằng không, người được Hoắc Đốn gia tộc kéo về không pjair là Mio mà là An Kỳ.

An Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân, ánh mắt

của hắn dừng lại, gật gật đầu xem nhu chào hỏi. Nhìn thấy vị trí phía trước trống không,

liền tự giác bước tới phía sau.

Học sinh lớp R đều cảm thấy được, An Kỳ người này không sai, ít nhất không có tranh vị

trí của bọn họ.

Nếu lão đại năm nhất ban chuyên chế tạo cơ giáp An Kỳ đều không nói gì, Mio cũng

không thể làm gì khác ngoài im miệng, căm giận hướng về phía sau đi đến, thòi điểm đi

ngang qua lớp R, còn cố ý đá ngã linh kiện của một tổ đồng học.

"Ngươi..." Bạn học kia phẫn nộ.

Mio ngước đầu, kéo âm điệu nói, "Ngượng ngùng, không nhìn thấy."

Sa Nặc Nhân cười khẽ, "Mới bằng đó tuổi mà ánh mắt đã khó dùng, thật đáng thương,

đừng cùng hắn so đo, bỏ qua đi?"

Sắc mặt Mio chuyển thành màu gan heo.

Trước bởi vì kiêng kỵ Sa gia, hắn không muốn trêu trọc Sa Nặc Nhân, nhưng đối phương

không để cho hắn chút mặt mũi nào, hắn cũng không phải dễ ức hiếp, huống hồ hắn đã là

người của công ty H.D, cũng không sợ đắc tội đám người Sa gia, nghĩ thông suốt điểm

này, Mio liền có niềm tin.

"Sa Nặc Nhân, đừng tưởng rằng ngươi là người Sa gia ta liền sợ ngươi, ngươi bây giờ bất

quá chỉ là người bình thường, thần khí cái gì?" Mio cả giận nói.

Sa Nặc Nhân chỉ là cười cười, ý tứ hàm xúc không rõ.

"Ngươi cười cái gì?! Có bản lĩnh chúng ta đến so một hồi!" Mio giận dữ, cảm giác mình bị

khinh thường.

"U, còn chưa bắt đầu đã thảo luận rồi sao?" Bọn họ trước hết nghe thấy một âm thanh

mang tiếng cười, sau đó mới nhìn thấy người.

Damian nở nụ cười đi tới, phía sau chính là Đồ Tân lười nhác. Một cái ống tay áo của hắn

buông ra, một cái khác cuốn lại một nửa, mái tóc dày dùng một sợi dây buộc lại, biểu tình

nhàn nhạt, rất thích ý, không giống lên lớp, mà như đến du sơn ngoạn thủy(1).

1: Đi chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc.

Damian vừa thấy vị trí trong phòng thực hành, có chút hơi ngây người.

Đồ Tân vừa thấy vi trí trong phòng, yên lặng gật gật đầu. Không sai, không hổ là học sinh

hắn dạy dỗ, chính là quyết đoán như vậy, bất cứ lúc nào đều không thể bị người đánh đổ!

Damian hung hăng trợn mắt liếc học sinh của mình một cái, một đám vô dụng, 30 người

không cũng phản không lại cái lớp có 19 cá nhân? Coi như kéo bè kéo luc đánh nhau cũng

có thể thắng đi? Cư nhiên bị lớp R trực tiếp đẩy xuống phía sau, mất mặt!

Học sinh lớp 1 yên lặng cúi đầu, cảm xúc lão sư muốn biểu đạt đều viết hết lên trên mặt,

bọn họ cũng cảm thấy lúng túng.

Ngược lại, học sinh lớp R rất phấn khởi. Bọn họ đều thấy rõ ràng thần sắc thỏa mãn trên

người Đồ Tân lão sư, đã như thế, lão sư chính là chống đỡ cho chiêu trò của bọn họ, thủ

đoạn không quang trọng, quan trọng là... Nhất định phải thắng!

Sau khi trừng qua học sinh của mình, Damian liền đổi một khuôn mặt tươi cười, hỏi Đồ

Tân, "Vị trí của hai lớp có phải là..."

"Cứ như vậy đi, bọn chúng phải có quy củ của mình." Đồ Tân chặn đứng Damian.

Lập tức có học sinh lớp R lanh lợi cao giọng nói, "Không sai, tới trước được trước! Là

chúng ta chiếm được tiên cơ(2)!

2: giành được cái tốt nhất (ed: ở đây là chiếm được chỗ tốt)

Nụ cười của Damian có chút cứng nhắc, nhìn Đồ Tân cùng học sinh lớp hắn ngầm phối

hợp như vậy, nhìn lại một chút học sinh lớp mình bị đẩy xuống phía sau, thực sự uất ức.

Nói cái gì tiên cơ, nếu tiên cơ không có, chỉ có thể dùng thực lực đến so.

Damian rộng lượng cười cười, nghĩ đến một biện pháp, "Nếu như vậy, không bằng chúng

ta đến giữa phòng học, thời điểm chỉ dẫn cho học sinh cũng càng gần, ngươi thấy thế

nào, Đồ Tân lão sư?"

Đồ Tân trong lòng cười lạnh, "Được."

Vì thế liền không tồn tại trước và sau, phòng thực hành bị chia ra làm hai, ở giữa liền

chừa ra một khoảng trống, hai vị lão sư đứng ở nơi đó, học trò hai bên đều đang làm

nóng người, chuẩn bị khai chiến.

Học sinh lớp 1, từng người từng người như hổ như sói trừng đối diện.

Học sinh lớp R lại nói cười yến yến, đi chân trần không sợ đi giày(3), bọn họ thua là

chuyện bình thường, đối phương thua khẳng định chính là mất mặt.

3: ý là đã kém hơn nên không có gì lo lắng

Damian đã không chờ nổi để thấy Đồ Tân mất thể diện nữa, "Như vậy, chúng ta bắt

đầu?"

Đồ Tân dùng tay ra dấu mời.

Damian đầy mặt nụ cười, "Các bạn học, chúng ta đến đây chỉ là để giao lưu học tập, tỷ thí

với nhau, người thắng không ngừng cố gắng, người thua cũng không cần nhụt chí, thực

lực thường thường đều dựa vào lúc thường để tích lũy, hy vọng không quản thắng thua,

tất cả các bạn đều mang tâm tình tốt nhất. Lời thừa thãi ta không nói, giao lưu học tập,

hiện tại bắt đầu."

"Cuộc so tài thứ nhất ai tới?" Damian nhìn học sinh phía sau.

"Ta đến!" Mio đã sớm nổi trận lôi đình, đứng ra nhắm thẳng vào Sa Nặc Nhân đối diện,

"Thỉnh Sa Nặc Nhân lớp R cùng tổ viên của cậu ta tham chiến!"

Damian mắt trừng lên, cực kỳ dối trá nói, "Nói cái gì tham chiến? Là luận bàn, nhớ kỹ hiểu không?"

Mio vội vàng đổi giọng, "Vâng, là ta cùng Sa Nặc Nhân luận bàn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK