Xích Linh ánh mắt sáng quắc chờ người ở bên trong, da dẻ Sa Nặc Nhân vừa trắng vừa non, sau khi trải qua một đêm tình sự, trên người từ lâu đã lưu lại vết tích loang lổ. Xích Linh nhìn thấy như vậy, lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cũng đi vào theo, tùy ý màn nước thấm ướt quần áo của mình, từ phía sau ôm lấy cái người đang chuyên tâm tắm rửa kia, ghé vào bên tai cậu vừa hôn vừa ngửi, hô hấp lần nữa trở nên nóng rực.
Sa Nặc Nhân lập tức biết được tình huống không ổn, muốn đẩy người ra, "Đừng làm rộn! Em còn không đi lát nữa bọn họ sẽ tiến vào bắt người!"
Xích Linh đột nhiên tà khí nở nụ cười, "Em dự định đi thế nào? Đỡ eo đi tới?... Như vậy người khác sẽ nghĩ em mang thai."
"Xích Linh! Anh khốn nạn! Đi ra ngoài cho em!" Sa Nặc Nhân kêu to, trước sao cậu lại không phát hiện, người này cư nhiên ác liệt như vậy!
Cơ hội tốt đến thế, Xích Linh đương nhiên sẽ không bỏ qua, vì vậy đáng thương cho Sa Nặc Nhân, ở trong phòng tắm, lần thứ hai bị các loại tư thế đến một lần, mặc cho tiếng gõ cửa vang động trời bên ngoài, cũng không buông tha mỹ nhân ngọt ngào ngon miệng như vậy.
Sa Nặc Nhân bị dằn vặt từ lâu đã mềm thành một bãi nước, gắt gao che miệng không để phát ra tiếng, nhìn những hộ vệ kia muốn phá cửa tiến vào, Sa Nặc Nhân rốt cục cầu xin nói: "Xích Linh... Là em, không tốt..., sau này không dám nữa..., cầu anh, a..."
Đến khi hộ vệ phá cửa xông vào, vừa thấy trong phòng không có ai, cửa phòng tắm đang đóng lại, hơn nữa còn có âm thanh từ bên trong truyền tới. Âm thanh này vừa nghe liền biết là đang làm gì, hai tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không biết nên làm gì? Nghe góc tường trong chốc lát, hai người đều mặt đỏ tai hồng, cả người khô nóng, đồng thời không nhịn được suy nghĩ viển vông, Sa tiên sinh cái kia, có được mỹ mạo như vậy, cùng hắn làm chuyện này, nhất định là rất tiêu hồn a!
Chỉ là để hai tên Resse cường tráng cùng nhau nghe lén, cảm giác kia tuyệt đối không tiêu hồn, mà là lúng túng, hai người đều ho một tiếng, vội vội vàng vàng lui ra ngoài cửa chờ.
Xích Linh vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy bọn họ đi ra, đem người ấn lên thành bồn tắm, không cho lộn xộn, "Em và con thỏ kia đến cùng đi ra ngoài làm cái gì?"
Miệng Sa Nặc Nhân lần nữa ngậm chặt, không nói lời nào.
"A... A a!" Xích Linh làm mấy động tác có lực độ lớn, khiến Sa Nặc Nhân không nhịn được kêu ra, sau đó lập tức cắn chặt lấy cánh tay của mình.
Xích Linh vừa thấy, sao còn nhìn được, trực tiếp kéo người dậy, nâng lên ôm vào trong ngực, ép xuống mặt cậu, tàn nhẫn mà gặm cắn đôi hôi hồng nhuận của Sa Nặc Nhân, đồng thời cũng không quên động tác. Sa Nặc Nhân bị anh dằn vặt điên rồi, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, nha nha khóc lên, rất là đáng thương.
Mãi tới khi cả người mệt mỏi đến hôn mê ngủ thiếp đi, cũng không có giải thích chuyện biến mất ba ngày kia, điều này làm cho Xích Linh không nhịn được hoài nghi, con thỏ kia có phải là xúi giục Sa Nặc Nhân rời khỏi anh hay không, cho nên Sa Nặc Nhân mới không dám nói, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, hận không thể lôi con thỏ kia ra ngoài đánh một trận ––––– đương nhiên, trước tiên phải đánh thắng nó mới được.
Xích Linh yên lặng nổi cáu, sớm muộn cũng có một ngày, nhất định có thể đánh được nó.
Giúp Sa Nặc Nhân chỉnh lý tốt, cẩn thận đặt cậu lên trên giường, Xích Linh đi qua mở cửa. Hộ vệ vẫn luôn canh giữ ngoài đó, nhìn thấy một nam nhân xa lạ đi ra, hơn nữa dung mạo bình thường, người như vậy cư nhiên cũng có thể lọt vào mắt Sa tiên sinh? Không thể không nói, thưởng thức của Sa tiên sinh thật sự là kém.
"Trở về nói với Tứ hoàng tử của các ngươi, ngày hôm nay Sa Nặc Nhân không đi được."
Hai tên hộ vệ do dự một chút, nói: "Này chỉ sợ không được, Tứ điện hạ đã nói, Sa tiên sinh mỗi ngày đều phải đi."
Xích Linh lại không quan tâm những chuyện đó, nói một câu, "Các ngươi chỉ cần báo lại là được." Sau đó đóng cửa phòng lại, không quản nữa.
Tới tận đêm khuya, Sa Nặc Nhân mới tỉnh lại. Xích Linh ngồi bên cạnh, đấu khí cả người phun trào, trên bàn còn để hai bình dược tề trống không, vừa nhìn cũng biết là đang nâng cao sức chiến đấu.
Sa Nặc Nhân nằm trên giường không nhúc nhích, mở to một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Xích Linh, suy nghĩ một chút, phóng thích tinh thần lực qua đó thăm dò, phát hiện đấu khí quanh thân Xích Linh thuần hậu hơn rất nhiều, xem ra, khoảng thời gian này, sức chiến đấu của anh lại tăng lên không ít.
Xích Linh chậm rãi thở ra một hơi, thu đấu khí, đứng dậy đi tới, "Có đói bụng không? Để lão bản đưa đồ ăn tới."
Sa Nặc Nhân gật đầu, giọng có chút khàn, "Sức chiến đấu của anh lại tăng lên?"
Xích Linh ứng một tiếng, truyền tin xuống, để lão bản đưa đồ ăn lên. Nhờ Tụ Khí Tề cường hiệu Sa Nặc Nhân chế tác, thêm vào thể chất tiên thiên Resse của anh, sức chiến đấu tăng lên quả thực nhanh đến khiến người không dám tưởng tượng.
Sa Nặc Nhân chợt nhớ tới, ngày hôm nay mình không có tới hành cung của Tứ hoàng tử, vội la lên: "Tứ hoàng tử bên kia nói thế nào?"
Xích Linh mới không quan tâm cái gì Tứ hoàng tử, chỉ nói: "Không có việc gì, em yên tâm ngủ ngon."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh giao chiến, Xích Linh nhanh chân đi qua, đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, một nhóm người và mấy tên hộ vệ đang ở trên đường phố chém giết, những hộ vệ kia nhìn lướt qua chính là người trong hành cung Tứ hoàng tử, Xích Linh cau mày quan sát.
Trong lòng Sa Nặc Nhân quýnh lên, không thể làm gì khác hơn là móc ra một bình Ngọc Phượng Tiên pha loãng, uống vào, uể oải trên người nhất thời giảm bớt, vén chăn lên xuống giường, cũng đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Xảy ra chuyện gì?" Sa Nặc Nhân nhìn thấy tình cảnh chiến đấu bên ngoài, trong lòng run sợ.
Xích Linh liếc mắt nhìn cậu, nghĩ thầm vừa rồi còn nằm ở trên giường không nhúc nhích được, cư nhiên nhanh như vậy đã có thể xuống dưới, xem ra là mình vẫn quá nhân từ.
Một nhóm người cùng hộ vệ dây dưa, đã có hai người ngã xuống đất, những người khác cũng bất chấp, vứa đánh vừa lui, những người kia đột nhiên quay đầu tiến vào một điếm (aka nhà trọ) nhỏ ven đường, tiếng thét chói tai của một cô gái truyền tới, kèm theo là thanh âm hô lên của một nam nhân, Sa Nặc Nhân nói một tiếng "Không ổn!" liền quay người chạy ra ngoài cửa, Xích Linh tự nhiên cũng theo qua.
Vội vội vàng vàng xuống lầu, liền thấy mấy nam nhân chen trước quầy, huynh muội Thái Lặc đang dùng cơm hiện tại đang được bọn họ bắt lấy, đe dọa hộ vệ đứng trước cửa, lớn tiếng quát lên, "Thả người! Các ngươi trốn không thoát đâu!"
Nam nhân giữ lấy Thái Lặc, nghe thấy trên cầu thang có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại đây, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân hiển nhiên giật mình sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh liền hoàn hồn, uy hiếp hộ vệ bên ngoài, "Lùi ra ngoài! Đều lui ra, nếu không ta lập tức giết bọn họ! Lùi ra!"
Nếu như ngộ thương dân thường, chuyện này nhất định sẽ bị báo lên, Tứ hoàng tử đã thông báo, điệu thấp giải quyết. Bọn họ cũng không nghĩ tới mấy đạo tặc này cư nhiên to gan như vậy, ở trên đường liền nổ súng, mới gây ra động tĩnh lớn như vậy! Không thể làm gì khác đành không cam tâm lùi ra bên ngoài, chẳng qua vẫn còn tùy thời tìm cơ hội xông tới.
Mấy người khác kèm hai bên huynh muội Thái Lặc kéo lên trên lầu, hai người khác thì lại giơ súng Gaussian, hô lên bắt Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh thối lui. Sa Nặc Nhân sợ bọn họ tổn thương huynh muội Thái Lặc, chỉ có thể lui về phía sau từng bước một, lùi tới lầu hai, để lại hai người trông coi cầu thang, nhằm vào hộ vệ phía dưới muốn xông lên, còn bốn người khác tiến lên lầu hai, nam nhân rất không khách khí trực tiếp đem hai chém ngất ném xuống đất. Sáu người bọn họ đều bị thương, trên quần áo đâu đâu cũng có vết máu, một nam nhân đi về phía Sa Nặc Nhân, dọa Sa Nặc Nhân liên tiếp lui về phía sau.
Nam nhân không biết là bị thương quá nặng, hay là vì quá kích động, "Rầm" một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Đế phi, tại sao ngài lại ở chỗ này?"
Sa Nặc Nhân kinh hãi, quay đầu nhìn Xích Linh, thấy anh mặt không hề có cảm xúc gì mà nhìn người kia, cũng thấp giọng nói: "Ngươi ở nơi này làm gì?"
Nam nhân kia cũng là cả kinh, nhấc mắt nhìn về phía nam nhân có tướng mạo bình thường này, kích động nói: "Đế, đế quân, là Diễm Vương phái ngài tới tiếp viện sao?"
Xích Linh cau mày, hiển nhiên nghe không hiểu, ngay lúc này trên đầu cầu thang đã truyền đến âm thanh nổ súng, không có thời gian giải thích, Xích Linh chỉ nói: "Nặc Nặc, đưa dược tề cho họ. Các ngươi nhanh chóng rời khỏi chỗ này, ngày sau hãy nói."
Sa Nặc Nhân vội vàng lấy ra hai hộp dược tề chuyên trị ngoại thương, nam nhân kia chỉ nói ra một chỗ, liền quay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ một bên khác, hai người phía sau đoạn hậu cũng theo sát nhảy ra ngoài. Không còn người đánh lén, hộ vệ như ong vỡ tổ xông lên, hai người dẫn đầu bị đấu khí phóng thích ra của Xích Linh trực tiếp đẩy xuống, tranh thủ một ít thời gian cho những người kia. Chờ khi bọn họ bò lên được, đâu còn bóng dáng người nào, chỉ có hai con tin hôn mê lưu lại trên hành lang, cùng với hai khách nhân chịu "kinh hãi".
"Đám người kia đâu?" Hộ vệ dẫn đầu hướng về phía Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh quát mắng.
Bên trong có hộ vệ biết mặt Sa Nặc Nhân, vội vàng kéo người cầm đầu kia một cái, nhỏ giọng nói hai câu, đầu lĩnh kia lập tức cung kính thi lễ một cái, ôn tồn hỏi: "May là Sa tiên sinh không có chuyện gì, nếu không trách nhiệm của chúng ta sẽ lớn hơn, Sa tiên sinh nhìn thấy bọn họ đi hướng nào?"
Sa Nặc Nhân tiện tay chỉ về phía cửa sổ một phía khác, kia hoàn toàn là hướng ngược lại, "Bọn họ nhảy qua cửa sổ ra ngoài."
Hộ vệ vội vội vàng vàng chạy xuống lầu đuổi theo, đâu còn quan tâm tới chết sống của huynh muội Thái Lặc.
Sa Nặc Nhân muốn kéo Thái Lặc về phòng của hắn, nhưng người này quá nặng, cậu sao có thể lôi được. Xích Linh mỗi tay một người nhấc bọn họ lên, trực tiếp ném lên trên giường một phòng, sau đó mang theo Sa Nặc Nhân trở về phòng, giờ khắc này Sa Nặc Nhân chính là một bụng câu hỏi, vừa vào cửa liền hỏi những người kia là ai.
Xích Linh lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, Sa Nặc Nhân biết chuyện này có thể rất nghiêm trọng, vội vàng tạo ra một lồng phòng hộ tinh thần lực, bao bọc lấy gian phòng này, "Không có chuyện gì, em dùng tình thần lực ở trong này tạo thành một cái lồng phòng hộ, máy nghe cao cấp cũng đừng nghe thấy chuyện chúng ta nói."
Lúc này Xích Linh mới yên tâm, kéo Sa Nặc Nhân qua, "Mặc quần áo, một lát nữa chúng ta phải đi ra ngoài một chuyến."
Mới vừa Sa Nặc Nhân chỉ mặc sơ mi liền đi ra ngoài, quần áo xốc xếch, quá không ra gì.
"Mấy người kia là ai?" Sa Nặc Nhân một bên mặc quần áo một bên hỏi.
"Bọn họ là tư binh bên người phụ thân, gọi Hồng Bội, có thể ở chỗ này, nhất định là có nhiệm vụ." Xích Linh lo lắng chính là, hắn nói phụ thân phái anh tới tiếp viện? Nhưng là phụ thân trước nay không nói với anh có cái nhiệm vụ gì trọng yếu, phải cần hắn ra khỏi động.
Hai người thu thập ổn thỏa, Sa Nặc Nhân liền tới gian phòng huynh muội Thái Lặc, lần thứ hai mượn dịch dung tráo, thay đổi khuôn mặt của mình, lúc này mới ra khỏi cửa. Xích Linh dặn dò cậu, dùng tinh thần lực trinh sát, nhìn xem có người theo dõi hay không, hai người đi tới một chỗ yên lặng, Sa Nặc Nhân liền lấy Phượng Hoàng ra, biến thành một chiếc xe huyền phù màu đen, mang theo bọn họ chạy về phía điểm đến.
Chỗ đó rất cũ nát, quả thực chính là xóm nghèo, hóa ra Lai Sách đế quốc cũng có nơi như thế này, xem ra chênh lệch giàu nghèo cũng không nhỏ. Hai người tới một chỗ gọi là "khu quang vinh", xuống xe, Phượng Hoàng tự động biến mất, biến thành vòng tay bay qua quấn lên cánh tay Sa Nặc Nhân. Hai người vừa đi vừa tìm kiếm tên khách sạn Hồng Bội nói, đi hồi lâu, qua mấy con phố, mới tìm thấy khách sạn này trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh.
Lão bản là một lão nhân râu hoa râm, lỗ tai không còn nhanh nhạy, Sa Nặc Nhân hô hai tiếng với ông, lão nhân sững sờ nghe không rõ, luôn hỏi lại "Cậu nói cái gì? Lớn tiếng chút!"
Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác liền ra dấu tay với ông, là muốn đi lên trên, Xích Linh đi trước, đặt hai đồng tinh tệ lên trên quầy, mỗi cái đều có giá trị 500, lần này tai lão nhân không điếc nữa, ta cũng không run rẩy, nhanh chóng thu tiền đồng, chỉ tay một cái, "Đều ở phía trên."
Sa Nặc Nhân: "..."
Xích Linh đi lên trước, Sa Nặc Nhân ngạc nhiên nói: "Không nghĩ tới trên người anh còn mang theo tiền mặt?"
"Nơi này không thể dùng thẻ từ, loại tiền cũng không giống, không hối đoái thì làm sao đây?" Xích Linh nói chuyện đương nhiên.
Sa Nặc Nhân sờ mũi một cái, vẫn là Xích Linh nghĩ chu đáo...