Tinh tệ của cậu đều mua thực tài rồi! Không có tiền ăn cơm cùng nơi nghỉ rồi!! Tháng này tiền tiêu vặt phụ thân cấp cũng không có, những tháng ngày sau làm sao mà qua nổi?!
Có cần thảm như vậy hay không hả! Đây mới là lần đầu tiên cậu rời nhà trốn đi a a a a!!!
Sa Nặc Nhân ủ rũ cụp đuôi ngồi ở ven đường, nghĩ thầm trong lòng, vẫn là nên trở về đi, Xích Linh chắc chắn sẽ không để cậu chịu đói mà không quan tâm. Nghĩ lại nghĩ, không được, không thể thỏa hiệp, cậu nhất định phải vào di tích cổ, nói không chừng bên trong có rất nhiều bảo bối, không đi thiệt thòi!
Sa Nặc Nhân thê lương nhìn xung quanh một chút, lẽ nào đêm nay thật sự phải ngủ ngoài đường sao? Hấp hấp cái mũi, đầu rủ xuống, nhìn cửa lớn khách sạn hoàng gia xa xa, chờ Xích Linh xuất hiện, thực hiện kế hoạch theo dõi của cậu.
Chỉ là, không đợi được Xích Linh, ngược lại là đợi đến Pidgey xin nghỉ.
Pidgey: |Ta muốn bế quan.|
Sa Nặc Nhân: |Bế quan bao lâu?|
Pidgey: |Ít thì một hai tháng, nhiều thì khoảng nửa năm.|
Sa Nặc Nhân phát điên, |Thỏ ca, hiện tại chính là dùng người... Thời khắc dùng thỏ, ngươi không thể buông tay không quản đi, ta còn muốn đi tìm tụ khí lồng đây!|
Pidgey: |Có Phượng Hoàng ở, ngươi không có việc gì.|
Sa Nặc Nhân tiếp tục phát điên, |Phượng Hoàng quả thực đáng tin cậy, nhưng ta không đáng tin a! Đầu tiên ta sẽ không điều khiển Phượng Hoàng, thứ yếu là nguồn năng lượng của Phượng Hoàng đã gần cạn, bên này không có nguồn năng lượng nó có thể sử dụng đâu thỏ ca!|
Pidgey trầm mặc, tựa hồ muốn châm chước.
Sa Nặc Nhân: |Nhất định hiện tại phải bế quan sao?|
Pidgey: |Hồn lực của ta đã đạt đến đỉnh cấp, hai ngày này liền bắt đầu thăng cấp.|
Sa Nặc Nhân: |Ngươi... Lần trước tiến cấp là vào thời gian nào?|
Pidgey nhàn nhạt nói: |Không nhớ rõ, không có Xích Anh Quả thêm vào, hồn lực lên cấp rất chậm, có thể là mấy trăm năm trước, cũng có thể là hàng ngàn năm trước...|
Sa Nặc Nhân: |...|
Cậu muốn hỏi thỏ ca ngươi rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi? Ngươi có biết mấy trăm năm nói cho cùng đối với nhân loại là cái khái niệm gì sao?! Lẽ nào tuổi thọ của Phục Di Thú đều lâu như vậy?
Nếu như hồn lực là khó thăng cấp như vậy, Sa Nặc Nhân cũng không tiện tiếp tục giữ lại, có thể tăng lên tới đỉnh cấp cũng không dễ dàng, cậu lúc này sẽ đồng ý, để Pidgey chuyện tâm thăng cấp, không cần lo lắng cho mình, cậu sẽ bảo vệ tốt chính mình.
Pidgey đưa cho cậu một khối Ngũ Thái Thạch(1), |Đây là huyễn hóa thạch, nó có thể chuyển biến thành nguồn năng lượng cần thiết cho Phượng Hoàng, bất quá chỉ có thể sử dụng một lần, thời điểm nguy cấp ngươi có thể sử dụng.|
1: Đá năm màu
Nâng huyễn hóa thạch đang phát ra ánh sáng năm màu, Sa Nặc Nhân rất cảm động, thời điểm Pidgey bế quan cũng lo lắng cho mình, quả nhiên là bạn thân.
Hấp hấp cái mũi, đem huyễn hóa thạch thu vào trong không gian giới chỉ, tiếp tục ngồi xổm trông ngóng Xích Linh.
Đã đợi lâu như vậy rồi, Xích Linh còn chưa có trở lại, lẽ nào đi ra ngoài tìm cậu? Hẳn là sẽ không đi?
Một chiếc xe huyền phù lái qua trước mặt, sau đó liền từ từ lùi về, cửa kính xe hạ xuống, Sa Nặc Nhân nhìn thấy một gương mặt quen biết, lập tức nhảy dựng lên, "Diên ca, trùng hợp như vậy."
Người trên xe chính là người sáng nay tại WC giúp cậu chạy trốn, Hoa Diên xuống xe, lấy kính râm xuống, mỉm cười nói: "Ngươi làm sao lại ngồi xổm ở đây? Chờ ai sao?"
Sa Nặc Nhân: "... Ân, chờ người."
Hoa Diên nhìn trước sau, nơi này là một cái hẻm nhỏ, nghiêng phía trước có một con ngách nhỏ, đối diện bên kia đường chính là khách sạn hoàng gia, "Đã trễ thế này còn chưa tới sao? Muốn liên lạc một chút hay không, một mình ngươi ở đây không an toàn."
Sa Nặc Nhân cười nói: "Không có chuyện gì, trên người ta không có đồng nào cũng không có gì để người ta cướp......"
Nụ cười của Sa Nặc Nhân cứng lại rồi, cậu nhìn thấy một chiếc huyền phù hào hoa đứng ở trước cửa khách sạn hoàng gia, người xuống xe chính là Xích Linh, nhưng mà sau đó có người khác từ trong xe bước ra, lại là Iman. Lúc hắn xuống xe, Xích Linh săn sóc giúp đỡ hắn một chút. Làm ơn, coi như hắn là Arthur nhưng cũng là nam nhân có được hay không, thật mảnh mai đến mức cần người đỡ sao?! Sa Nặc Nhân nháy mắt kết luận, nam hồ ly Iman kia là dư tình chưa xong, còn muốn chân đứng hai thuyền, có Xích Kính Vương tử không nói, giờ còn tới thông đồng Xích Linh Vương tử, quả thực đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!!
Hoa Diên thấy biểu tình của cậu có biến hóa, kỳ quái quay đầu lại liếc mắt nhìn, "Ngươi... Là đang chờ hắn?"
Sa Nặc Nhân cả giận nói: "Không phải!" Sau đó phản ứng lại, "Ngươi muốn đi đâu? Có thể cho ta đi nhờ được không?"
Hoa Diên do dự nói: "Ngươi muốn đi nơi nào? Ta đưa ngươi."
Sa Nặc Nhân: "Ta muốn tới đàn phái tinh vực!" Vốn cho là Xích Linh đang đi tìm mình, không nghĩ tới là có mỹ nhân tiếp đón, nơi nào còn cần cậu.
Hoa Diên sửng sốt một chút, nói: "Ngươi muốn tới đàn phái tinh vực làm cái gì?"
Sa Nặc Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tìm, bảo!"
Hoa Diên cười rộ lên, "Thật là khéo, ta cũng đang chuẩn bị đi đàn phái tinh vực, cùng đi?"
Lúc này đổi lại là Sa Nặc Nhân ngây ngẩn cả người, "Ngươi đi vào trong đó làm cái gì?"
Hoa Diên cười nói: "Ta cũng muốn đi tìm bảo, bất quá ca ta không đồng ý, ta liền dự định lén lút chuồn đi."
Sa Nặc Nhân hiểu rõ, cười hì hì, nguyên lai gặp người cùng hướng rồi!
Sa Nặc Nhân cùng hắn lên xe huyền phù, "Chúng ta làm sao đi tới đó?"
Hoa Diên: "Lái phi thuyền của chính mình đi qua."
Sa Nặc Nhân ánh mắt đầy sùng bái, "Ngươi có phi thuyền? Chính mình lái?"
Hoa Diên: "Không sai, vốn là dự định một người đi, hiện tại vừa vặn có ngươi làm bạn."
Sa Nặc Nhân trở nên hưng phấn, "Oa a a ――, xuất phát!"
Hoa Diên thấy cậu vui vẻ như vậy, cũng cười rộ lên. Chỉ là, xe còn chưa có khởi động, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, phía trước thình lình xuất hiện một con quái vật khổng lồ, bóng đen to lớn, hình thể mập mạp, cao tới hơn mười mét, hai con mắt giống như đèn pha ở trong bóng tối tìm tòi, cuối cùng đấu đá lung tung chạy về phía bọn họ!
Hoa Diên kinh hãi: "Xuống xe!"
Sa Nặc Nhân hoàn hồn, uốn cong eo chui ra khỏi xe huyền phù, Hoa Diên sau đó đuổi tới, lôi cậu chạy vào hẻm nhỏ.
Quái vật khổng lồ vọt mạnh một cái, kẹt ở lối vào hẻm nhỏ, duỗi ra lợi trảo không cam lòng mò mấy lần, tiếng thú gào chấn động thiên địa!
Xích Linh đang chuẩn bị lên lầu, vừa nghe thấy tiếng gào này, cả người như rơi vào hầm băng, âm thanh này, anh cả đời cũng sẽ không quên, nằm mơ cũng muốn đem chúng nó tàn sát đến không còn! Sau đó bạo khởi, chạy ra khỏi khách sạn hoàng gia, đập vào mắt chính là một đài thú giáp khổng lồ, đang gào thét hướng vào trong ngõ hẻm, như là đang đuổi bắt cái gì. Cảnh báo đế đô tinh toàn bộ vang lên, khởi động báo động màu đỏ, đây là cấp số chỉ có khi đế đô bị tập kích mới có!
Một đài cơ giáp đột nhiên xuất hiện, một bóng người nhảy mấy cái liền tiến vào trong buồng lái, cơ giáp nhảy lên, một nắm đấm thép mạnh mẽ nện xuống trên đầu thú giáp! Nó chỉ là lung lay lùi về sau một bước nhỏ, không có một chút tổn thương nào. Thời điểm Xích Linh thấy rõ thân ảnh gầy nhỏ chạy đến, nhịp tim đều dừng rồi ―― đó là Nặc Nặc!!
Xích Linh thả ra cơ giáp, nhảy mấy cái liền tiến vào buồng lái, cơ giáp phóng lên trời, nhào về phía đài thú giáp khổng lồ kia!
Iman đuổi theo ra liền thấy Xích Linh tiến vào cơ giáp, vội la lên: "Nhị ca! Thân thể của ngươi!"
Sa Nặc Nhân bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Iman đứng ở cửa, nhìn lại đài cơ giáp đỏ đen giao nhau mới vừa xông tới kia một chút, đó là Xích Linh!
Cuồng dã thú giáp một quyền đánh bay đài cơ giáp màu trắng bạc kia ra ngoài, đập vào một tòa nhà, sinh ra tiếng nổ ầm ầm! Sa Nặc Nhân tâm đều căng lên, người trong cơ giáp kia chính là Hoa Diên, chịu đòn này nhất định sẽ bị thương! Người bên trong tòa nhà chạy ra, gào thét chạy trốn tán loạn, có người trong quá trình chạy trốn bị đá vụn đập trúng, tử vong tại chỗ. Đài thú giáp to lớn kia đã cuồng hóa, hai lợi trảo tráng kiện đem tòa nhà đập tan nát, cát đá tứ tán, thành lợi khí giết người!
Xa xa liền có mấy đài cơ giáp bay tới, gia nhập chiến đấu, trong lúc nhất thời đạn bắn ra bốn phía, ánh sáng cắt ngang bầu trời đêm, lại càng tỏa ra sự huyết tinh. Sa Nặc Nhân đứng ở giữa con đường rộng lớn, ngơ ngác nhìn hỗn chiến phía trước, mấy đài cơ giáp quấn lấy thú giáp khổng lồ mà dữ tợn, bộ đội đế đô đã chạy tới, sơ tán đoàn người, tiến hành cứu viện. Còn có thêm một nhóm chiến sĩ cơ giáp tham gia chiến đấu, từ bên ngoài cơ giáp của bọn họ nhìn ra, đều thống nhất là màu xám bạc, đẳng cấp cao nhất cũng không vượt qua cấp năm, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, một đài bị đánh bay, một đài khác đến bù vào, thú giáp kia như là quái vật đánh không chết, ngoan cường phản kháng, gào thét, bị triền đầu làm tức giận, mở ra miệng lớn, hiện ra một nòng pháo đen ngòm ―― lại là pháo Gaussian!
Một cột sáng hình trụ to bằng miệng chén nháy mắt phun ra, trong chớp mắt xuyên qua hai đài cơ giáp không kịp tránh né, tòa nhà phía sau đều bị đánh thành một lỗ thủng lớn, quét qua đường phố, đem một tòa nhà thẳng tắp đối diện xuyên thành một cái lỗ lớn!
Sa Nặc Nhân không nghĩ tới sức chiến đấu của đài thú giáp này lại mạnh mẽ như vậy, chỉ một đòn có thể phá hủy nhiều như vậy, cơ giáp Đế quốc ở trước mặt nó, quả thực giống như khoa chân múa tay!
Iman nhanh chân chạy tới, "Cơ giáp của ngươi đâu? Ở thời điểm này còn muốn cất giấu?!"
Sa Nặc Nhân rất do dự, nguồn năng lượng của Phượng Hoàng chỉ có thể làm cho nó xuất hiện một lần, còn chưa nói tới chiến đấu, trừ phi dùng tới huyễn hóa thạch Pidgey đưa cho, đó là thứ Pidgey đưa cho cậu dùng để bảo mệnh, hiện tại dùng hết, đến di tích cổ gặp nguy hiểm gì, thì phải làm sao?
Iman hừ lạnh, "Thương vong nhiều người như vậy không đáng dùng cơ giáp của ngươi một chút sao?"
(Ed: t chỉ muốn nói là hết Sa Tỉnh Yên giờ lại đến tên Iman này sao?
(Beta: Đoạn đường dài đại gia này còn gây nhiều chuyện lắm a ¦>)
Âm thanh Iman rất lớn, quần chúng trốn tránh trong khách sạn hoàng gia đều nghe thấy được, từng người từng người tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, trong đám người đó còn có người nói, "Đoạt cơ giáp Fick gia, vào thời điểm này còn không lấy ra cứu người! Nếu như Fick gia gặp phải chuyện như vậy, khẳng định không cần phải nói cũng sẽ đi cứu người! Đem cơ giáp giao ra đây! Tự chúng ta đi cứu!"
Ở thời khắc cực độ khủng hoảng này, người kia hô lớn, quả thực là nhất hô bá ứng(2)! Sa Nặc Nhân có một đài cơ giáp siêu cấp, cơ hồ toàn bộ thủ đô Đế Quốc đều biết, ở trong lòng mọi người, Phượng Hoàng chính là sáng thế thần không gì không làm được! Có Phượng Hoàng liền có thể thay đổi tất cả!
2: ở đây là người người đều hưởng ứng làm theo
Bên này xuất hiện rối loạn, mấy người nam nhân tuổi trẻ sức lớn nhào tới muốn cướp cơ giáp của Sa Nặc Nhân. Ngay lúc này, Sa Nặc Nhân nhạy cảm phát hiện một luồng sát khí, áp sát thẳng về hướng này!
Sa Nặc Nhân căng thẳng hô to, "Rời khỏi chỗ này! Chạy! Chạy mau! Có người ám sát ẩn trốn ở bên này ――!"
Tên ẩn núp vừa thấy thân phận bại lộ, thả người nhảy lên, vẽ ra trên không trung một hình cung ưu mỹ!
Sa Nặc Nhân ngơ ngác nhìn, cậu không xác định có phải chính mình hoa mắt hay không, cậu cư nhiên nhìn thấy ở phía sau thân hình gầy gò trên khoảng trời kia, lại có một cái đuôi dài đằng đẵng! Một lễ một lễ giống như bím tóc, cuối hiện ra một cái kiềm khẩu, giống như đuôi bò cạp được phóng đại, lóe quang mang đỏ sậm!
Vài lời ngoài lề của ed: thực ra thì muốn nói luôn tại đó nhưng sợ ảnh hưởng mạch đọc của m.n nên mình đành viết xuống đây vậy. Mấy người có giỏi thì cướp đi, có cướp được thì cũng có chui vào bên trong được đâu!!!!
p/s: Từ khi để riêng tư thì mk k còn nhận đc thông báo về những chương này nữa. Vậy là sao nhỉ?