Thượng tướng Hào Tư vẫn luôn không nói lời nào, cũng không chấp nhận được hành vi mới vừa của Thanh Vương, "Trận thứ ba còn cần so đấu sao?"
Đã ba trận thắng hai rồi, có so trận thứ ba nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Thanh Vương lập tức tiếp lời, "Đương nhiên phải tiếp tục so đấu, khả năng trù tính cùng năng lực tác chiến của đế quân, có thể xoay chuyển tử cục một quốc gia!"
Coi như không thắng nổi, hắn cũng sẽ không để Xích Linh sống sót trở về! Chết rồi, liền cái gì cũng không có, còn quản nó thắng mấy trận! Lòng Thanh Vương sinh độc kế, nhưng trên mặt cũng không hiện ra, một bộ trung tâm vì nước vì dân, quả thực có thể coi là tấm gương!
Ba Lan Khâm tiếp được ám chỉ của Thanh Vương, lập tức mở miệng tán thành, kiên trì phải tiếp tục trận thứ ba.
Ngay lúc tam đại thượng tướng đang thảo luận, một giọng nói thanh lãnh truyền đến, "Không cần, tiếp tục so đấu cũng không có ý nghĩa."
Trong đám người, đi ra một vị nam tử mang một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất ba phần tư khuôn mặt, mái tóc dài màu vàng óng rối tung ở phía sau, người này không phải ai khác, chính là Francey gia tộc ----- Phương Diên!
Thanh Vương vừa thấy là hắn, dự cảm không tốt lần thứ hai kéo tới, lập tức nói: "Một cái thế gia nho nhỏ như ngươi, không có tư cách này!"
Phương Diên lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, từ trong áo lấy ra một khối ngọc thạch, "Ta không có tư cách, nhưng trong tay ta có thủ dụ(1) của bệ hạ, ta nhận được sự nhờ vả của bệ hạ, muốn đem thủ dụ giao cho Xích Linh Vương tử, chỉ là..." Phương Diên liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân bên người Xích Linh, "Lời mời của ta, Xích Linh Vương tử tựa hồ cũng không để ý."
1: chỉ thị tự tay viết
Xích Linh bị nói đầu óc mơ hồ, người này lúc nào từng mời qua mình?
"A!" Sa Nặc Nhân phản ứng lại, đột nhiên che miệng kinh ngạc thốt lên, tất cả mọi người nhìn về phía cậu, Sa Nặc Nhân vội vàng tiến tới xin lỗi, "Xin lỗi, Francey tiên sinh, không phải Xích Linh thất ước, mà là... Mà là ta quên nói cho anh ấy biết..."
Lúc đó Phương Diên chỉ nói với cậu cùng Xích Linh tới nhà hắn làm khách, cũng không nói có đồ vật muốn cho anh, sau đó vẫn là thực bận, cậu liền quên mất.
Tất cả mọi người: "..."
Chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên?!
Xích Linh thân là người trong cuộc, hoàn toàn không có ý tứ trách cứ bảo bối nhà mình, đi lên phía trước, "Xin lỗi, lúc trước là quá bận, ta thay Nặc Nặc xin lỗi ngài."
Phương Diên liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, vừa nhìn về phía Xích Linh, "Như vậy, chỉ có thể ở trong tình huống như vậy, đưa thủ dụ giao cho ngài."
Xích Linh tiến nhận thủ dụ, thấy là một phiến đá màu trắng, anh nhớ tới phiến đá của Karni, cần dùng đến tinh thần lực mở ra, như vậy phiến đá này thì sao?
Phương Diên nói: "Phiến đá này đã ghi nhớ đấu khí của ngươi, ngươi chỉ cần phóng thích đấu khí, một đòn toàn lực là được."
Xích Linh gật đầu, đem phiến đá ném lên trời cao, phóng thích đấu khí, một đòn toàn lực! Phiến đá trên không trung nhất thời tản ra bạch quang rực rỡ, đấu khí của bệ hạ cùng lúc tản ra, bao phủ toàn trường! Bạch quang qua đi, toàn tức lập thể khổng lồ của bệ hạ xuất hiện trên không trung.
Bên trong toàn tức, bệ hạ một mặt uy nghiêm, nhìn quét toàn trường, phảng phất giống như thật sự có thể nhìn thấy tình cảnh ở nơi này!
Tất cả mọi người hành lễ đối bệ hạ trong toàn tức, ngay cả bên ngoài sân quan sát, cùng tất cả mọi người ở đế quốc thấy cảnh này, đều thực hiện lễ nghi cao nhất của Tinh Diệu đế quốc, đương nhiên, ngoại trừ mấy vị khách nước ngoài.
Lần đầu tiên Sa Nặc Nhân nhìn thấy bệ hạ trong truyền thuyết, tướng mạo của ngài rất giống Diễm Vương, chỉ là so với Diễm Vương thì nghiêm túc hơn, cũng kiên quyết hơn, cũng như là Xích Linh nhiều năm sau.
Tinh Ma đại đế chậm rãi nói: "Xích Linh, khi ngươi nhận được phiến đá này, trẫm đã đi xa. Giờ đem trọng trách của Tinh Diệu đế quốc giao phó cho ngươi, hy vọng ngươi không phụ nhờ vả của trẫm, hưng thịnh đế quốc! Truyền thống ngàn năm của Tinh Diệu đế quốc, vị trí đế quân nhất định phải do cường giả tiếp nhận, trẫm quyết định truyền ngôi cho ngươi. Trước khi ngươi đủ 18 tuổi, sức chiến đấu chưa đạt cấp 8 cao đẳng, thì Diễm Vương sẽ tạm thay ngươi tiếp quản chính trị đế quốc, hy vọng ngươi không phụ nhờ vả của trẫm!"
Vừa nói xong mấy lời vừa rồi, toàn tức liền biến mất, toàn bộ đế quốc bỗng vang lên những tiếng hoan hô giống như sấm nổ!
Đế quốc không cần tiếp tục nội đấu rồi!
Đế quốc có tân quân rồi!
Đế quốc rốt cuộc cũng có người tiếp quản rồi!
Bọn hạ đã có người để tin tưởng, không bao giờ còn sợ ngoại lai xâm phạm!
Chuyện tân quân đã là chắc chắn, coi như Thanh Vương vẫn không cam lòng, cũng không có cách nào, đây chính là thủ dụ của tiên đế, không người nào có thể cãi lời.
Metz cũng đến đây xem lễ, ánh mắt nóng bỏng, trong lòng lần thứ hai dấy lên hy vọng.
So sánh với Iman, biểu tình của Iman lại tràn đầy đắng chát, sức mặt trắng bệch, một lần lại một lần tự hỏi mình, mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì? lúc trước vì người người ham muốn thân phận địa vị, vứt bỏ người mình yêu sâu đậm, gả cho một người trước nay không quan tâm gì đến mình, nhưng còn bây giờ thì sao? Người bị chính mình vứt bỏ, lại leo lên địa vị cao nhất, mà vị trí kia lúc đó mình xem thường, đã có người khác. Cái người vẫn luôn săn sóc che chở quan tâm đến mình, trong lòng cũng đã có người khác, chính mình rốt cuộc, đến cùng chiếm được cái gì?
Hắn không khỏi tự giễu cười khổ, nước mắt doanh tròng, nhưng ngay cả tư cách khóc cũng không có.
Khi tất cả mọi người hoan hô, hành đại lễ đối Xích Linh, Sa Nặc Nhân vẫn là một mặt mờ mịt, lúc lâu sau mới phản ứng lại được, Xích Linh đã là tân quân rồi!
Thời điểm tiếp nhận đại lễ của mọi người, biểu tình Xích Linh vẫn giống như lúc trước, lạnh lùng như băng, không khác gì so với bình thường.
Dương Vương cùng Diệc Khởi công chúa cũng chỉ có thể yên lặng nhìn, biểu tình nghiêm nghị, kết cục như vậy, Tinh Ma đại đế khẳng định đã sớm dự liệu được, bọn họ minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng vị trí kia vẫn là rơi vào trong tay Xích Linh, tất cả mọi người đều bị Tinh Ma đại đế đùa bỡn!
Cảm thụ của Thanh Vương cùng Dương Vương, tuyệt đối không phải người bình thường có thể cảm nhận được, cãi lâu như vậy, kết quả, lại bị một người đã sớm bị bài trừ bên ngoài đắc thủ, quả thực là trào phúng!
Trận thi đấu thứ hai chọn người kế nhiệm, Diễm Vương đại biểu cho hoàng thất, hướng về toàn bộ đế quốc nói một bài phát biểu, đại khái nội dung chính là tuân theo thủ dụ của Tinh Ma đại đế, ông sẽ thay thế Xích Linh tạm cai quản công việc của Tinh Diệu đế quốc, chờ Xích Linh phù hợp yêu cầu, sẽ đem toàn bộ chính quyền giao lại cho anh, cũng để cho anh đăng vị. Cùng lúc đó, nhà Diễm Vương vào ở đế cung, chính thức trở thành người nắm quyền sau này của Tinh Diệu đế quốc. Cũng trong lúc đó, các quốc gia tại Đại Uyển Toàn Tí gửi tới lời chúc mừng, chúc mừng Xích Linh đạt được vị trí đế quân.
Dựa theo quy tắc cũ, tân quân đăng vị, toàn đế quốc được nghỉ bảy ngày, dùng để chúc mừng. Tuy răng Xích Linh vẫn chưa thể chính thức lên ngôi, thế nhưng đây là chuyện ván đã đóng thuyền, Diễm Vương cân nhắc một chút, vẫn cứ dựa theo lễ nghi tân quân đăng vị mà tới, tất cả mọi việc đều tuân thủ cổ chế(2) một cách nghiêm chỉnh, không khí long trọng, toàn đế quốc chúc mừng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui mừng, chúc mừng bọn họ cuối cùng cũng đã có tân quân, không còn là rắn mất đầu.
2: quy định cổ xưa
Xích Linh có được đế vị, thực sự là mấy nhà vui mấy nhà sầu, tại thời điểm toàn đế quốc chúc mừng, Thanh Vương cùng Dương Vương lại hiếm thấy hẹn gặp mặt, hai người gặp lại, đều là cười khổ. Lúc trước bọn họ đều cho đối phương là đối thủ cạnh tranh, bây giờ sao? Đã để cho Diễm Vương chiếm tiện nghi.
Dương Vương nâng một chén rượu, thở dài nói: "Thực sự là người tính không bằng trời tính! Tinh Ma đại đế thực sự rất lợi hại, lừa được tất cả chúng ta, kết quả đâu? Còn không phải là truyền ngôi cho Xích Linh?"
Thanh Vương hừ lạnh môt tiếng, "Bây giờ có thể đắc ý, vị trí kia có thể ngồi vững vàng hay không, còn chưa chắc chắn đâu?"
Hận chỉ hận, năm đó không có trực tiếp giết chết Xích Linh, nếu như nó giống như Xích Lam, tử vong tại chỗ, sau này cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy! Chỉ trách hắn lúc đó, lòng dạ quá mềm yếu!
Bên phía Diễm Vương quả thực bận đến chân không chạm đất, chỉ có Sa Nặc Nhân rảnh rỗi nhất, một người ở trong đế cung rộng lớn, rất là quạnh quẽ, Xích Linh rất bận, phi thường bận, cậu đã mấy ngày chưa thấy được bóng dáng anh, đế quốc gần mười năm không có đế quân, rất nhiều chuyện đều là do người bên dưới tự mình quyết định, trước còn có người của nhiều phe, hết thay quyết sách đều là lấy lợi ích của phe mình làm điểm xuất phát, hiện tại Diễm Vương cùng Xích Linh đột nhiên tiếp nhận, quả thực một mớ hỗn loạn, bọn họ vội vàng ngày đêm, người dân đế quốc nghỉ ngơi bảy ngày chúc mừng tân quân lên ngôi, nhưng tân quân bọn họ lại phải tăng cả suốt đêm chỉnh đốn mớ hỗn độn dồn lại qua nhiều năm như vậy, quả thực đáng thương!
Bên ngoài có náo nhiệt, cũng không ảnh hưởng tới Sa Nặc Nhân, thời điểm Xích Linh bận rộn, cậu cũng đang vội vàng. Trên thực tế, trước khi cuộc thi đấu chọn người kế nhiệm bắt đầu, cậu đã cùng Xích Linh thượng lượng qua, nếu như giải thi đấu thuận lợi, cậu sẽ chuyển đến trường quân đội hoàng gia ở đế đô tinh tiếp tục học tập, chỉ có điều là chuyển tới học dược tề học chuyên sâu. Lúc đó bọn họ nói, chỉ dùng "nếu như", nhưng trên thực tế, Xích Linh đối với chuyện mình sẽ thắng vô cùng tin tưởng, sau khi thương nghị, anh sẽ trực tiếp thay Sa Nặc Nhân điền một phần thông tin chuyển trường rồi nộp lên, vừa vặn có thể đuổi kịp thời gian khai giảng năm học mới.
Vì vậy, ngay ngày thứ hai Xích Linh trở thành tân quân, Sa Nặc Nhân đã nhận được thông báo thi đầu vào từ trường quân đội hoàng gia, bởi thân phận của cậu bày ra đó, nên trường quân đội hoàng gia đặc cách tiếp nhận đơn chuyển trường của cậu, hơn nữa còn là chuyển tới ngành chuyên sâu, tình huống như vậy, bình thường sẽ không xuất hiện, càng thêm không xuất hiện chính là, rõ ràng không có kinh nghiệm dược tề học, lại muốn trực tiếp chuyển qua năm thứ hai, đây tuyệt đối là nhờ thân phận của cậu, không phải ai cũng là trường hợp đặc biệt như vậy.
Sa Nặc Nhân rất xoắn xuýt, nói cách khác, lấy thân phận cậu, thi đầu vào cũng chỉ là dạo qua, nhưng là... Sa Nặc Nhân cảm thấy được, nếu như mình thi không tốt, mất không phải là mình, mà chính là mặt của Xích Linh, cho nên cậu vô cùng lo lắng, muốn trước khi kiểm tra, đem kiến thức dược tề chuyên sâu phải học của năm nhất, học qua tất cả một lần.
Bởi vì không có sách vở chính quy, cậu cũng chỉ có thể tìm Tả Nhan gọi là quen biết mà mượn, Tả Nhan vừa nghe cậu muốn chuyển trường, hơn nữa còn muốn trực tiếp lên năm hai học dược tề, đôi mắt đều trợn lên rồi, nghĩ thầm quả nhiên là Sa Nặc Nhân, cư nhiên như vậy cũng có thể làm được, vì vậy rất nhiệt tình mà đem sách vở tìm được ở chỗ lão sư mang tới, đều đưa cho Sa Nặc Nhân. Thời điểm những người khác đều vì nhiều chuyện của đế quốc mà bận rộn, Sa Nặc Nhân cũng không nhàn rỗi, cậu vì thi đầu vào mà bận rộn, cậu nhất định sẽ không để cho Xích Linh mất mặt, hoặc có thể nói, cậu nhất định sẽ không để cho hoàng gia mất mặt!
Thư Nhai cũng chuyển tới ở trong đế cung, thấy Sa Nặc Nhân mỗi ngày đều khổ học nội dung trong sách, nói: "Lấy năng lực của ngươi, không cần phải học những thứ này đi?"
Sa Nặc Nhân tháo xuống mũ bảo hiểm giả lập võng, nhu nhu huyệt thái dương, "Không quản thế nào, ta nhất định phải đọc xong giáo dục cao cấp, ta đối với kỹ thuật chế tạo cơ giáp của nơi này không quá hiểu rõ, trước lựa chọn bảo trì cơ giáp chuyên sâu, chỉ là nghĩ không muốn dính dáng đến chế tạo cơ giáp, sợ sẽ để lộ thân phận. Bây giờ ta là cảm thấy hứng thú đối với dược tề học, lựa chọn chuyên sâu cái này rất tốt."
Bằng không lấy thân phận tốt nghiệp giáo dục trung cấp đứng bên người Xích Linh, cậu cũng cảm thấy mất mặt, huống hồ là Xích Linh?
Thư Nhai yên lặng nhìn cậu, "Học nhiều ngày như vậy, ngươi cảm thấy trình độ chế dược của nơi nào ra sao?"
Y biết Sa Nặc Nhân có thể chế được dược tề có dược tính càng cao hơn so với nơi này, Sa Nặc Nhân đây là muốn từ bỏ kỳ thuật càng tốt hơn, muốn học tập kỹ thuật thấp kém của nơi này?
Sa Nặc Nhân lắc đầu, thở dài nói: "So với kỹ thuật chế tạo cơ giáp, phương pháp chế tác dược tề mới là vấn đề lớn."
Thư Nhai nói: "Cho nên? Ngươi phải làm sao? Muốn chia sẻ kỹ thuật chế dược tốt trong tay ngươi?"
Sa Nặc Nhân ngẩng đầu, "Làm sao ngươi biết ta có kỹ thuật chế tác dược tề tốt?"
Thư Nhai cười nhạt nói: "Chỉ có Xích Linh là ngươi trong cuộc mới có thể mơ hồ như vậy, dược tính dược tề ngươi chế tác ra cao như vậy, nếu như không phải có phương pháp tốt, ngươi có thể chế tác được?"
_____________________ 1 phút lảm nhảm của editor ______________________
Ed: Gần đây mình có đọc được một bình luận khiến mình hơi buồn. Cộng thêm là edit 1 chương khiến mình có chút thất vọng về nhân vật công trong chuyện suy ra là có hơi nản trong việc edit tiếp. Nên mình muốn hỏi có ai đã đọc qua QT thì cho mình chút nhận xét về nhân vật công trong này được không?