Tất cả sẵn sàng, trong khoảng thời gian Sa Nặc Nhân đang bế quan này, đã đem trình độ chế dược tăng lên, cậu cơ hồ đã luyện xong tất cả dược thực có trong tay, chờ đến thời điểm dùng ý thức lực chế ra thượng phẩm cùng cực phẩm dược tề, cậu mới bắt đầu chế tác vài loại dược tề cần có Nguyên Quả kia. Sa Nặc Nhân không nghĩ tới trái của Bát Phúc Nham sẽ cứng rắn như vậy, quả thực chính là viên cầu sắt, cuối cùng vẫn là nhờ Pidgey nhắc nhở, dùng ý thức lực cắt ra, thí nghiệm chứng minh, có thể được.
Sa Nặc Nhân cũng không có đem Bát Phúc Nham chia ra làm hai, mà là cắt ra một lỗ nhỏ, sau khi chất lỏng óng ánh long lanh của nó ngưng tụ thành một giọt, cậu dừng lại. Cậu tập trung tinh thần không chế giữ lấy giọt chất lỏng kia, cẩn thận để vào bên trong một cái bình nhỏ, bên trong lô đỉnh (QT là bồn chứa mà giống như luyện đan thì cần có cái lô đỉnh nên mình mạn phép để vậy nhé) đã chuẩn bị tất cả dược thực phụ trợ, cuối cùng chỉ còn cho Nguyên Quả vào tiến hành phản ứng dung hợp. Sa Nặc Nhân tập trung tinh thần cao độ, không có chuyện gì có thể làm cho cậu phân tâm, khoảng thời gian đó tới nay, cậu vẫn luôn như vậy, lúc này mới làm cho trình độ chế dược của cậu nhanh chóng tăng cao.
Căn nguyên ý thức lực từ lâu đã hình thành sương mù bao phủ bên trong lô đỉnh, chờ một giọt chất lỏng Nguyên Quả đi vào bên trong, ý thức lực giống như sương mù khi rót vào dược thực phụ trợ, bao quanh bốn phía chất lỏng Bát Phúc Nham, khống chế nó chậm rãi tiến hành phản ứng với dược thực phụ trợ, đây là một quá trình dài dằng dặc, một khi thành công, một lần có thể chế ra 12 bình dược tề. Cuối cùng cũng dung hợp xong, Sa Nặc Nhân thở phào nhẹ nhõm, không có thể rắn lắng đọng, cũng không có bạo (nổ) lô (đỉnh), hẳn là... Hẳn là thành công rồi đi?
Sa Nặc Nhân đem lô đỉnh nhấc lên, quan sát nó dưới ánh đèn, màu sắc trong suốt, rất tinh khiết.
Pidgey vẫn đứng nhìn trên tủ đầu giường, lên tiếng nói: "Tắt đèn."
Các phòng trong khách sạn đế đô đều dùng thiết bị điểu khiển bằng âm thanh, Pidgey vừa lên tiếng, đèn trong phòng liền tắt sạch, Sa Nặc Nhân còn chưa hiểu ra sao, liền nhìn thấy lô đỉnh trong tay, ở trong bóng tối hiện ra bạch quang, thật giống như ở dưới màn đêm vô tận, ngôi sao xa xôi phát ra ánh sáng nhu hòa.
Sa Nặc Nhân phi thường khiếp sợ, "... Tại sao lại như vậy?"
Pidgey hai tay ôm ngực, "Đây là đặc thù chế tác dược tề Nguyên Quả. Nhìn quang sắc, hẳn là chỉ được trung phẩm."
Sa Nặc Nhân vô cùng kích động, nhanh chóng ra lệnh mở đèn lên, đem dược trong lô rót vào 12 bình dược tề, cho một chút vào rãnh của máy kiểm tra, đo lường dược phẩm(1).
1: Dược tính + phẩm cấp
Máy móc biểu hiện, 76 đan tư.
Sa Nặc Nhân có chút thất vọng, cậu đã lâu không có chế tác ra dược tề thấp hơn thượng phẩm, lần này lại chỉ chế được trung phẩm.
Nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu chế tác, cậu cũng không tin mình không thể chế tác ra dược tề cực phẩm. Sa Nặc Nhân dùng tinh thần lực chế dược pháp đã có thể tiện tay chế ra dược tề thượng phẩm, dùng ý thức lực lại không được, chế tác nhiều lần như vậy, chỉ có một lần tốt nhất, miễn cưỡng chạm tới cánh cửa cực phẩm.
Liên tiếp mấy ngày, Sa Nặc Nhân dùng Nguyên Quả chế tác dược tề, hầu như chỉ ở mức trung phẩm, còn có hai lần chế ra hạ phẩm. Sa Nặc Nhân có chút nôn nóng, phảng phất giống như cậu nỗ lực ra sao, đều không thể chế tác được dược tề thượng phẩm cùng cực phẩm.
Sa Nặc Nhân từ trong không gian, lần thứ hai lấy ra Bát Phúc Nham, muốn tiếp tục, lại bị Pidgey ngăn cản.
"Đừng lãng phí Nguyên Quả, ngươi dù có thử lại bao nhiêu lần, cũng chưa thể vượt qua trung phẩm." Pidgey nói.
Sa Nặc Nhân một mặt mờ mịt, "Tại sao? Ta cảm thấy được ta khống chế rất tốt, hết thảy phản ứng dung hợp cùng tốc độ đều ở trong tầm không chế của ta, tại sao vẫn chế ra dược tề phẩm thấp như vậy?"
Pidgey hiếm thấy biểu dương Sa Nặc Nhân một câu, "Ngươi đã rất khá, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thất bại, những lẫn chế tác đó, tuy rằng không vừa ý ngươi, nhưng ít nhất cũng chưa từng báo hỏng."
Sa Nặc Nhân trơ mắt nhìn nó, cậu biết Pidgey biết rất nhiều rất nhiều chuyện, chỉ là không muốn nói.
Đôi mắt tròn tròn của Pidgey đối diện cậu, một hồi lâu sau, mới nói: "Ngươi biết nguyên nhân trình độ chế dược ở tinh hệ này thấp như vậy không?"
Sa Nặc Nhân đương nhiên biết đến, "Phương pháp chế dược cùng tinh thần lực bạc nhược."
Pidgey nói: "Không chỉ như vậy, còn có một điểm, chính là lò phản ứng này."
Sa Nặc Nhân nhìn lô đỉnh trên bàn, lô đỉnh thường thường đều khá quý, dược tề phản ứng ra sao, cùng chất liệu lô đỉnh có quan hệ rất lớn, cái lô này của cậu cũng không rẻ.
Pidgey: "Lô đỉnh ở nơi này phía trên mở ra, không giữ được dược khí, dược khí trôi đi có ảnh hưởng trực tiếp đến dược tính, thời điểm ngươi khống chế phản ứng, đồ vật quý giá nhất bên trong dược tề đã bốc hơi, thời gian ngươi sử dụng càng lâu, dược khí tỏa ra càng nhiều."
Pidgey: "Ngươi vẫn cho là, mắt không nhìn thấy liền không có cách nào khống chế dược tề, kỳ thực đồ vật mắt không nhìn thấy nhiều lắm, ngược lại tinh thần lực cùng ý thức lực có thể nhìn được cẩn thận rõ ràng hơn, chỉ là bọn họ khuyết thiếu rèn luyện loại tinh thần này, quá mức ỷ lại đôi mắt, liền làm suy yếu công dụng của tinh thần lực. Ngươi muốn chế ra dược tề cực phẩm, phải đi tìm một món đồ, gọi là tụ khí lồng, là chuyên môn dùng trong lô đỉnh khi chế tác dược tề."
Sa Nặc Nhân trong lòng vui vẻ, "Đi chỗ nào có thể tìm được?"
Pidgey trầm ngâm, "Tụ khí lồng từng được sử dụng rộng rãi trong kỳ vũ trụ sơ cấp, sau khi vũ trụ sơ cấp bị hủy diệt, cơ hồ không còn có vết tích tồn tại, hàng tỉ năm sau, vũ trụ sơ sinh, từng có người thấy qua tụ khí lồng hoàn chỉnh..., bây giờ trải qua hai lần vũ trụ bị hủy diệt, đến cùng có còn hay không, đã rất khó nói được. Bất quá, hai lần thời kì vũ trụ, có rất nhiều văn minh đều phỏng chế tụ khí lồng, có lẽ sẽ còn sót lại."
Sau khi nghe xong, Sa Nặc Nhân trằm mặc rất lâu, mới nói: "Những việc này ta chưa từng nghe nói, ngươi là làm sao biết được?"
Pidgey nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Tổ tiên ta lưu truyền tới nay."
Sa Nặc Nhân nhìn Pidgey một lúc lâu, "Pidgey, ngươi rốt cuộc là cái gì?"
Pidgey nói: "Ngươi biết cũng không có ý nghĩa."
Sa Nặc Nhân kiên trì nói: "Ta muốn biết, thời điểm ta coi ngươi như bằng hữu, ít nhất để ta biết thân phận của ngươi."
Pidgey suy nghĩ một chút, nói: "Ta là Phục Di thú, cũng gọi là Thái Sơ Duy thú."
Sa Nặc Nhân cau mày, "Tổ tiên của ngươi, đã tồn tại ở thời kì vũ trụ sơ cấp?"
Pidgey: "Không sai."
Sa Nặc Nhân quả thức không thể nào hiểu được, "Vũ trụ sơ cấp hủy diệt... Còn có thể có cơ thể sống tồn tại?"
Pidgey nói: "Có."
Sa Nặc Nhân: "..."
Sa Nặc Nhân: "Sao... Làm thế nào sống sót?"
Pidgey nhìn cậu, không đáng trả lời.
Sa Nặc Nhân có chút ngượng ngùng, loại đánh vỡ nồi đất(2) hỏi đến tận cùng cũng không phải tính cách của cậu, chỉ là quá hiếu kỳ.
2: chắc là truy hỏi tới khi rõ mọi chuyện
Pidgey lạnh lùng nói: "Tới lúc ngươi cần biết, ta tự nhiên sẽ nói. Không muốn nói, coi như ngươi hỏi, nói cũng chưa chắc đã là thật."
Sa Nặc Nhân gật đầu, biểu thị tán thành.
Trung phẩm liền trung phẩm đi, cho dù là trung phẩm, dược tính cũng vượt qua 70 đan tư, tương đương với chế dược pháp phổ thông cực phẩm 3.5 lần, đã đủ rồi.
Nghĩ như vậy, Sa Nặc Nhân đem Bách Phúc Quả, Ngưng Thần Tề cùng Trú Nhan Tề đều chế tác một chút, phẩm cấp lần đầu đều là hạ phẩm cùng trung phẩm, mãi đến tận khi dùng hết dược thực trong tay, cậu mới quyết định xuất quan.
Người hầu Sa gia ở cửa đã biến mất, chỉ còn bốn tên bảo tiêu đứng ở cửa, nhìn thấy Sa Nặc Nhân đi ra, cung kính nói: "Sa thiếu gia."
Sa Nặc Nhân cảm thấy kỳ quái người hầu của chính mình đã đi đâu, "Các ngươi là Xích Linh... Người của điện hạ?"
Bảo tiêu: "Đúng thế."
Sa Nặc Nhân: "Người hầu nhà ta đâu?"
Bảo tiêu: "Đã quay trở về."
Sa Nặc Nhân: "Trở về?! Thi đấu thế gia đã kết thúc sao?"
Bảo tiêu: "Thi đấu thế gia đã kết thúc một tháng trước."
Sa Nặc Nhân ngây người như phỗng, "Kia kia... Xích Linh điện hạ đâu?"
Bảo tiêu: "Điện hạ đi ra ngoài, rất nhanh sẽ quay về."
Sa Nặc Nhân chạy trở về phòng, lấy ra quang não, mở lên.
Vô số tin nhắn cùng cuộc gọi chưa được chuyển "Đích đích đích" vang lên không ngừng, đợi nửa ngày mới ngưng lại, cậu nhìn thời gian, cư nhiên ở trong phòng đã hơn hai tháng!!
Cậu vội vàng gọi qua cho Xích Linh, đầu kia rất nhanh tiếp nhận, "Nặc Nặc, xuất quan?"
Sa Nặc Nhân gật đầu, "Tôi... Phụ thân tôi bọn họ đều đã trở về sao? Tôi không biết cư nhiên đã qua lâu như vậy... Xong! Trường học khẳng định đã khai giảng, tôi chết chắc rồi! Đồ Tân lão sư chắc chắc sẽ không buông tha tôi!!" Nói đến phần sau, Sa Nặc Nhân quả thực muốn điên.
Xích Linh khóe miệng ngậm một vệt ý cười, "Không có chuyện gì, tôi đã giúp em xin nghỉ, khóa học bắt buộc, lão sư của em nhất định sẽ gọi tới quang não của em."
Sa Nặc Nhân lúc này mới vỗ ngực một cái, thở phào, "Làm tôi sợ muốn chết, anh ở..."
Sa Nặc Nhân lúc này mới nhìn đến bên cạnh Xích Linh còn có người, xem bộ dáng là ở... Phòng họp* ―― Không, phải, chứ!!!
*: trong QT là yến hội nhưng thấy không hợp lắm nên đã chuyển thành phòng họp nhé m.n
Sa Nặc Nhân phản ứng lại, "Lạch cạch" một tiếng tắt truyền tin, quả thực không còn mặt mũi gặp người ――!!!
Hi Nhĩ mỉm cười nói: "Cậu ấy chính là thiếu niên nổi danh gần đây sao? Tên là... Sa Nặc Nhân?"
Xích Linh gật đầu: "Trước đó em ấy đang bế quan."
Bối Nhã nghiền ngẫm nói: "Cậu ta không phải tuyên bố chính mình không phải Arthur?"
Xích Linh không hề trả lời vấn đề này, đứng lên nói: "Ngày khác bàn lại vấn đề chi tiết tương quan, ta trước xin lỗi không tiếp được."
Xích Kính ngồi ở một bên khác, lên tiếng nói: "Không ngại thì đem người kêu tới đi, dù sao hắn cũng nên đáp ứng lời mời tham gia hành động lần này, không phải sao?"
Xích Linh xoay người lại liếc hắn một cái.
Bối Nhã kinh ngạc nói: "Hắn cũng đi sao? Nơi đó rất nguy hiểm, các ngươi cũng biết."
Xích Linh nói: "Em ấy chưa chắc sẽ đi. Xin lỗi không tiếp được."
Xích Linh liếc mắt nhìn Xích Kính, quay người ly khai.
Xích Linh vội vã chạy về, anh đã hơn hai tháng chưa được thấy Sa Nặc Nhân.
Cắt đứt truyền tin không bao lâu, Xích Linh đã trở lại, ngược lại khiến Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, "Anh không phải ở... Phòng họp?"
Xích Linh bước nhanh lại đây, đem người ôm vào trong lòng, ôm rất chặt, lại cái gì cũng không nói.
Sa Nặc Nhân bị ôm khó chịu, lại không dám lộn xộn, "Làm sao vậy?"
Xích Linh ôm cậu, rầu rĩ không nói lời nào.
Sa Nặc Nhân lập tức cười rộ lên, đoán chừng là nhớ cậu, cảm giác trong lòng thật ấm áp.
Hai người trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt triền miên, lần này Sa Nặc Nhân không có biệt nữu né tránh, ngược lại là nghênh đón, chủ động đáp trả lại, hôn tới khi Xích Linh lang huyết sôi trào, suýt nữa ngay tại chỗ trực tiếp làm cậu. Nghĩ đến phụ thân rít gào, mỗ phụ nhắc nhở, anh cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhịn xuống.
Ed: chương mới nè, chương mới nè, chương mới nè. (chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần =)))
Lịch post hàng tuần là 2, 4, 6. thứ 7 hoặc chủ nhật nếu rảnh thì sẽ có thêm 1 chương m.n nhé