Sa Phí Đề trầm giọng nói: "Lúc trước người biết chuyện này chỉ có ta, Solan cùng ngài, tư liệu học viện đo lường cũng bị động chân động tay, đến cùng còn ai biết đến chuyện này đâu?"
Lão gia tử nhắm mắt lại, "Trước khi Nặc Nặc bị thương, quan hệ cùng huynh muội Tỉnh Vinh rất tốt, có phải là tự nó nói gì hay không?"
Sa Phí Đề kinh ngạc, "Ngài hoài nghi..."
"Chuyện trong cửa hàng kia có chất lỏng Kim Trúc, chính là Tỉnh Vinh nói cho ta." Lão gia tử nói.
Sa Phí Đề trầm mặc, thứ hi hữu như chất lỏng Kim Trúc, sao có thể xuất hiện tại thời điểm mấu chốt như vậy, Sa Tỉnh Vinh là một hài tử, hắn làm sao biết được?
Lão gia tử tiếp tục nói: "Lúc đó hắn nói cho ta, nói một người bạn của hắn, ở bên trong một cửa hàng thấy được chất lỏng Kim Trúc, liền hỏi Tỉnh Vinh có muốn hay không, Tỉnh Vinh không quyết định chắc chắn được, liền đến nói cho ta biết, huống hồ chất lỏng Kim Trúc mỗi một giọt đều rất đắt giá, hắn cũng mua không nổi, nói cho ta cũng là bình thường, chỉ là không nghĩ tới..."
Sa Nặc Nhân âm thầm hoảng sợ, chuyện này cư nhiên có liên quan với Sa Tỉnh Vinh?! Tuy bình thượng cậu với huynh muội bọn họ không thân, nhưng là chưa từng hoài nghi bọn họ. Sa Nặc Nhân nghĩ lại vừa nghĩ đến chiếc phi thuyền kia của Sa Tỉnh Yên, huynh muội bọn họ đến phi thuyền cũng có thể mua được, còn có thể không mua được một chút chất lỏng Kim Trúc sao? Lẽ nào gia gia bọn họ vẫn còn chưa biết chuyện trong tay huynh muội bọn họ có phi thuyền?
Sa Nặc Nhân cũng không có tiếp tục nghe, thu hồi ý thức lực, liếc mắt nhìn Sa Tỉnh Vinh một cái, thấy hắn một bộ dáng lo lắng, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, hắn mang theo Sa Tỉnh Yên xoay người rời đi, trở về phòng.
Đóng kín cửa, Sa Tỉnh Vinh bắt đầu lục tung thu dọn đồ đạc, "Đi, thu dọn đồ đạc, em rời khỏi nơi này trước. Lão nhân kia đã trúng Phệ Thần Thủy, coi như là có mời được Vân lão gia tử cũng bó tay toàn tập, Phệ Thần Thủy không có dược nào chữa được, không nghĩ tới mệnh của ông ta cư nhiên cứng như vậy, trúng Phệ Thần Thủy còn có thể tỉnh lại! Phỏng chừng ông ta chống đỡ cũng không được bao lâu nữa, em trước đến trạm không gian chờ anh, anh lập tức tới ngay."
Sa Tỉnh Yên sốt sắng nói: "Bọn họ phát hiện ra chúng ta sao? Chúng ta đi bọn họ nhất định sẽ hoài nghi chúng ta."
Sa Tỉnh Vinh nói: "Chất lỏng Kim Trúc là anh nói cho lão ta biết, ông ta nhất định sẽ hoài nghi anh, em đem đồ vật cất vào trong không gian, lặng lẽ rời đi, anh sẽ tới sau cùng em hội họp trong đó."
Sa Tỉnh Yên nói: "Anh không đi cùng em sao? Sa gia đã không còn có gì để lưu luyến, giải thi đấu cơ giáp lần này bọn họ khẳng định không thắng được, mục đích của chúng ta đã đạt được."
Sa Tỉnh Vinh cắn răng nói: "Không có đạt đến, cái anh muốn không chỉ là bọn họ thua! Anh muốn tự tay phá hủy Sa gia! Em đi trước!"
Sa Nặc Nhân đứng trong hành lang, nhìn thấy Sa Tỉnh Yên lại từ trong phòng Sa Tỉnh Vinh đi ra, ánh mắt né tránh liếc nhìn Sa Nặc Nhân, bước nhanh đi tới một hướng khác.
Sa Nặc Nhân cảm thấy nhàm chán, cũng quay người trở về phòng, đánh truyền tin cho Xích Linh.
Thời điểm Xích Linh nhận được truyền tin, Vân lão gia tử ―― Vân Sương Phong, chính là đang kiểm tra thân thể cho anh.
Vân Sương Phong Vân lão gia tử từ lâu đã thoái ẩn, nhiều năm chưa từng lộ diện, lần này chính là Diễm Vương tự mình tới nhà bái phỏng, thỉnh ông ra tay xem bệnh vì Xích Linh, đang là thời điểm thi đấu thế gia, Vân lão gia tử cũng đi theo tới. Thi đấu thế gia thực tài vừa mới kết thúc, ông liền bị người mời đến khách sạn hoàng gia, vì Xích Linh xem bệnh.
Xích Linh liếc nhìn quang não, không có nhận. Diễm Vương cùng Diễm Vương phi đang ở trong phòng, huống hồ vẫn còn đang có người ngoài.
Sau một hồi kiểm tra Vân lão gia tử bắt đầu trầm ngâm, thật lâu không nói.
Diễm Vương bệ vệ ngồi trên ghế salon, một bộ mặt nghiêm túc không nói lời nào. Bên cạnh ông là Diễm Vương phi, cũng yên tĩnh chờ, cũng không nói lời nào.
Xích Linh kỳ thực không muốn để cho người kiểm tra, anh vốn nghĩ trực tiếp đi tìm Sa Nặc Nhân, hỏi chuyện Xích Kính một chút, không nghĩ tới bị người mỗ phụ phái tới trực tiếp "mời" trở về.
Trầm ngâm một lúc lâu, Vân lão gia tử mới nói: "Điện hạ gần đây luôn dùng loại dược tề gì?"
Đây chính là nguyên nhân Xích Linh không muốn để cho người kiểm tra, ngày hôm qua Diễm Vương phi nói với anh, muốn mời Vân lão gia tử xem bệnh cho anh liền bị anh cự tuyệt, không nghĩ tới hôm nay thi đấu vừa kết thúc, liền cứng rắn bị trực tiếp mang về, trong lòng anh rất khó chịu, Diễm Vương thấy nhi tử cự tuyệt đối với việc xem bệnh, càng là nổi trận lôi đình. Vừa thấy phụ thân tự mình tọa trấn, liền biết thủ đoạn cường ngạnh như thế, nhất định là đã khiến phụ thân chú ý, không phải là mỗ phụ nghĩ ra được.
Xích Linh không đáp lời, anh đang gửi tin nhắn cho Sa Nặc Nhân.
Diễm Vương vừa thấy anh như vậy, tính tình nóng nảy liền quát, "Nói chuyện!"
Xích Linh cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Không thể nói!"
Diễm Vương nhất thời lại muốn phát hỏa, Vân lão gia tử lại ha ha cười rộ lên, ra hiệu không sao.
"Vương thượng không cần lo lắng quá mức, bệnh của điện hạ, trước mắt khống chế không tồi, nếu như có thể tiếp tục duy trì, thời gian còn rất dài." Vân lão gia tử thấy Xích Linh Vương tử không muốn nói, đương nhiên không có truy hỏi, nói xong lời này liền đứng dậy cáo từ.
Nghe thấy lời của Vân lão gia tử, Diễm Vương phi trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm.
Diễm Vương thì lại trực tiếp trợn lên giận dữ nhìn anh, "Có cái gì không thể nói? Ngươi cả ngày chạy loạn, còn có người có thể quản được ngươi sao?!"
Xích Linh mặt lạnh cùng Diễm Vương trừng mắt nhìn nhau.
Diễm Vương phi cũng rất tò mò, hỏi: "Dược tề con uống vẫn là mang từ trong nhà tới sao?"
Xích Linh nói: "Không phải."
Phu phu Diễm Vương đều nhìn anh, rất rõ ràng muốn biết đáp án.
Xích Linh nói: "Sau này không cần an bài trị liệu sư cho ta, bệnh của ta không có gì đáng ngại, đã có phương pháp có thể chữa."
Nói xong xoay người rời đi, lưu lại phu phu hai người vì khiếp sợ còn chưa có hoàn hồn.
Diễm Vương: "Khuynh Lưu, ta nghe lầm sao? Nó nói phóng xạ dẫn đến bệnh biến kia, có biện pháp trị?"
Diễm Vương phi: "Ngươi không nghe lầm, xác thực nói như vậy."
Diễm Vương: "Đó là phương pháp gì?! Nó không nói rõ ràng đã đi!"
Diễm Vương phi an ủi ông, "Nó khả năng có chuyện của chính mình, vừa nãy không phải có truyền tin tới sao."
Diễm Vương gật đầu, sau đó nói: "Con trai của ta có phải là bệnh đến choáng váng, đứa nhỏ Xích Kính đều đã kết hôn mấy năm... Đúng rồi, em nói cái kia Metz không phải cũng tới sao? Tìm cái thời gian gặp gỡ, nếu như có thể, nhanh chóng cho nó làm lễ kết hôn, cố gắng một chút, nhanh sinh cho ta một đứa cháu nội (aka tôn tử)."
Diễm Vương phi dìu ông trở về ghế salon, "Tôn tử là dễ sinh như vậy sao? Xích Kính kết hôn đã mấy năm, cũng không thấy hắn sinh được một đứa con, Iman..."
Diễm Vương cả giận nói: "Đừng nhắc tới người kia!"
Diễm Vương phi: "Được rồi, Xích Linh đều đã buông xuống, anh còn có cái gì để tức giận."
Diễm Vương trừng mắt, "Em xem cái dáng vẻ kia của nó giống như đã buông xuống sao? Nếu quả thật buông xuống, nhiều năm như vậy, làm sao không thấy nó mang cái tức phụ (aka vợ) về? Không tiền đồ, toàn bộ Đế Quốc cũng không phải chỉ có một mình Iman là người xinh đẹp, đắm mình trụy lạc, nó là muốn sau này tùy tiện đem một người về sao? Không được... Em nhanh chóng cho người an bài, ta muốn xem xem đứa nhỏ Metz kia, nhanh nhanh đem hôn sự định xuống, không thể lại để cho nó hồ nháo."
Diễm Vương phi: "Vẫn là nên nói với Xích Linh một tiếng đi."
Diễm Vương: "Nói cái gì nói! Việc này không có thương lượng, chúng ta quyết định là được!"
Xích Linh không biết phu phu hai người đã định ra cho anh chuyện đại sự cả đời, anh trở về phòng, đánh truyền tin lại cho Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân chính là đang nóng nảy chờ, vừa thấy truyền tin đến, lập tức nhận điện.
Xích Linh thấy thần sắc cậu khác thường, "Làm sao vậy?"
Sa Nặc Nhân nói: "Anh ở đế đô có nhân mạch sao? Tôi muốn anh giúp tôi điều tra một chuyện..."
Cậu vừa mới tới chỗ mỗ phụ một chuyến, hỏi cửa hàng gia gia đã tới, chỉ cần tra ra bối cảnh cửa hàng, sẽ có manh mối. Cậu không có người có thể dừng, chỉ có thể tìm Xích Linh hỗ trợ.
Xích Linh nói: "Cái cửa hàng này làm sao vậy?"
Sa Nặc Nhân xoắn xuýt có nên nói chuyện lão gia tử cho Xích Linh biết hay không, hai giây lưỡng lự, cậu đã nghĩ thông suốt, Xích Linh sẽ không hại cậu, cũng sẽ không hại Sa gia, vì vậy nói: "Ông nội tôi muốn dùng chất lỏng Kim Trúc tăng thuộc tính cho cơ giáp, không nghĩ tới tinh thần lực bị phản phệ, vừa mới tỉnh lại. Gia gia hoài nghi Sa gia có nội gián, tin tức chất lỏng Kim Trúc lúc đó là Sa Tỉnh Vinh nói cho gia gia, gia gia tới cửa hàng kia, thuận lợi mua được chất lỏng Kim Trúc về, thời điểm đang sử dụng, phát hiện bên trong có trộn Phệ Thần Thủy, hiện tại tinh thần lực của gia gia còn nhiều hay ít còn chưa biết, tôi sợ trước giải thi đấu, người kia còn có thể gây bất lợi cho Sa gia."
Nguyên bản ở trước khi không tìm được chứng cứ, anh không thể nói cho Sa Nặc Nhân chuyện hoài nghi Sa Tỉnh Vinh, không nghĩ tới tại thời điểm mấu chốt này lão gia tử lại xảy ra vấn đề, nếu như đúng là do Sa Tỉnh Vinh gây nên, mục đích của hắn chính là muốn phá hủy Sa gia? Đầu tiên là sa nặc nân, sau đó là lão gia tử, sau nữa có phải là Solan hay không? Sa gia tổng cộng chỉ có ba người này là Arthur, nếu như phá hủy toàn bộ, coi như công ty Sa gia vẫn còn, cũng khó mà chống đỡ được một khoảng thời gian dài, muốn tại trận đấu lần này chiến thắng, càng là không thể.
Nghĩ đến khả năng này, Xích Linh vội hỏi: "Thi đấu cơ giáp thế gia chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu, nếu như đúng là do Sa Tỉnh Vinh gây nên, mục đích của hắn là muốn ngăn cản Sa gia thắng lợi, em nhanh đi tới chỗ mỗ phụ, mục tiêu kế tiếp của Sa Tỉnh Vinh khả năng chính là ông!"
Sa Nặc Nhân vừa nghe, sợ đến nhảy lên, nào còn có thể bận tâm đến cái khác, bước nhanh chạy ra khỏi gian phòng, đi gõ cửa phòng mỗ phụ.
"Mỗ phụ! Mở cửa!" Sa Nặc Nhân ở trước cửa đập thùng thùng.
Người hầu trong hành lang kỳ quái nhìn cậu, Sa Nặc Nhân tiếp tục dùng sức gõ cửa.
Một hồi lâu sau, mới có người ra mở cửa, Solan thấy Sa Nặc Nhân ngoài cửa, kỳ quái nói: "Làm sao vậy?"
Sa Nặc Nhân ló đầu vào nhìn qua, không phát hiện ra những người khác, lúc này mới bình tĩnh lại, cùng mỗ phụ vào phòng.
Solan ngồi trên ghế salon, trên khay trà bày bữa tối, bởi vì chuyện lão gia tử, bọn họ bị dằn vặt đến bây giờ, cũng còn chưa có ăn cơm, thân thể Solan không tốt, không thể để đói bụng, đem bữa tối gọi tới trong phòng ăn, mới ăn hai miếng, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
"Bữa tối phỏng chừng còn chưa tới nhà ăn ăn, đến ăn cùng mỗ phụ." Solan đem cái muỗng đưa cho Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân vừa vặn đói bụng, kết quả cầm lấy cái muỗng nhìn xuống mấy món ăn, không có thấy món mình thích ăn, "Mỗ phụ, người có nhìn thấy Sa Tỉnh Vinh sao?"
"Ân, vừa mới tới xong..."
"Hắn tới làm gi?!" Sa Nặc Nhân sốt sắng hỏi.
"Đưa ta bữa tối..." Sa Nặc Nhân một tay đánh rớt cái muỗng trong tay Solan, "leng keng" một tiếng rơi xuống khay trà, âm thanh rất lớn.
Sa Nặc Nhân ném cái muỗng, sốt ruột nói: "Bừa tối người ăn chưa?"
Solan bị phản ứng của Sa Nặc Nhân dọa sợ, "Còn không có... Nha, mới vừa ăn hai..." Chữ "muỗng" còn chưa kịp nói ra, Solan thân thể mềm nhũn ngã xuống ghế salon.
Sa Nặc Nhân quả thực bị dọa hoảng rồi, lớn tiếng gọi ông cũng không để ý, hai mắt mất đi tiêu cự, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sa Nặc Nhân vội vàng lấy khối khăn mặt màu tím từ trong không gian đặt bên tai mỗ phụ, chạy ra cửa, lớn tiếng gọi, "Người đâu! Người mau tới! Bắt lấy Sa Tỉnh Vinh! Nhanh đi bắt lấy Sa Tỉnh Vinh!"