Trong phòng tụ tập mấy người, Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn, đều là người Sa gia, huynh muội Sa Tỉnh Vinh so với cậu cũng vừa mới tới.
Lúc lão gia tử bị phản phệ, người đầu tiên phát hiện chính là người hầu Sa gia trông coi ở bên ngoài, thời điểm lão gia tử vẫn còn có ý thức, dặn dò bọn họ không được lộ ra, lặng lẽ đem ông trở về.
Sa Nặc Nhân đi lên trước, lão gia tử cau mày, đã rơi vào hôn mê.
"Phụ thân đâu?" Sa Nặc Nhân hỏi.
"Ông ấy đi Vân lão gia tử." Solan nói.
Sa Tỉnh Vinh trầm ngâm chốc lát, "Nghe nói Vân lão gia tử từ lâu thoái ẩn, hắn sẽ đến không?"
Solan lo lắng lo lắng, "Không quản là dùng phương pháp gì, đều phải mời người tới được."
Lão gia tử không thể có chuyện, một khi ông ngã, Sa gia liền xong, muốn tranh đoạt vị trí thế gia, quả thực không thể.
Sa Tỉnh Vinh nói: "Người biết chuyện này không thể rời khỏi căn phòng này, để ngừa tin tức tiết lộ, đối với Sa gia càng bất lợi."
Sa Tỉnh Vinh liền phân phó một ít những chuyện khác, Sa Nặc Nhân đứng ở trong phòng không nói câu nào.
Sa Tỉnh Yên lo lắng nói: "Bá mỗ, gia gia ngã xuống, thi đấu thế gia sau đó phải làm sao?"
Solan nói: "Phải tỉnh lại."
Sa Tỉnh Yên nói: "Coi như tỉnh lại, tinh thần lực cũng sẽ giáng cấp... Ta nghe nói, người bị tinh thần lực phản phệ, tinh thần lực đều sẽ giáng cấp, cũng có người trực tiếp biến mất."
Giống như Sa Nặc Nhân, Sa Tỉnh Yên liếc mắt nhìn cậu.
Solan không đáp.
Sa Nặc Nhân đợi một chốc, còn không thấy phụ thân quay lại, "Vân gia ở nơi nào? Con qua xem một chút."
Sa Tỉnh Yên nói: "Vân lão gia tử là ai, ngươi cũng đừng đi thêm loạn."
Sa Nặc Nhân không phản ứng nàng, vẫn còn nói: "Mỗ phụ."
Solan cau mày, nói ra số phòng, Sa Nặc Nhân quay người đi ra ngoài.
"Pidgey, cho ta hai phiến lá Ngưng Thần Hương." Sa Nặc Nhân vừa đi vừa dùng ý thức lực thông báo cho Pidgey trong không gian.
"Hai phiến?" Pidgey hỏi.
"... Một phiến đi." Sa Nặc Nhân nói.
Một phiến lá dài bằng ngón tay hình trái tim màu tim bỗng dưng rơi xuống, Sa Nặc Nhân thân thủ bắt được, nắm vào trong lòng bàn tay. Nhân lúc đi qua một cái phòng ăn, tiện tay cầm khăn mặt màu tím chỉnh tề chồng chất trên bàn ăn, đem lá cây quấn lại, trên tay dùng lực, để chất lỏng của phiến lá ngấm vào bên trong khăn mặt.
Một mùi thơm ngát thanh nhã truyền tới chóp mũi, làm người ta tinh thần tỉnh táo, mùi thơm ngát tiến vào trong thân thể, trong đầu như thanh phong phất qua, phảng phất có một đôi tay ôn nhu, đem gánh nặng trong đầu xóa đi, khiến cả người thoải mái, tinh thần nhẹ nhàng.
Sa Nặc Nhân biết, phiến lá của Ngưng Thần Hương sẽ tỏa ra một mùi thơm ngát thanh nhã, chỉ là để như vậy, đã có thể ôn dưỡng tinh thần lực, huống chi cậu còn đem phiến lá vò nát, để chất lỏng ngấm vào bên trong khăn mặt, hương vị lập tức rõ hẳn lên. Cậu đem khăn mặt bỏ vào trong không gian, nếu không chỉ cần có Arthur đi ngang qua cậu, đều sẽ bị cỗ mùi thơm ngát này hấp dẫn, Ngưng Thần Hương đối với Arthur mà nói, chính là chí bảo.
Sa Nặc Nhân tìm tới Vân gia ở dưới tầng trệt, vừa mới tới cầu thang, liền thấy một người thiếu niên nhảy nhót lung tung bấu víu một tên bảo tiêu kêu to.
"Vân Hoán ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng ngươi không lộ diện ta liền không biết ngươi ở bên trong! Đi ra đi ra đi ra!"
Sa Nặc Nhân một đầu hắc tuyến, thật là chỗ nào hỗn loạn, chỗ đó có Tả Nhan.
Tả Nhan vẫn còn đang kêu to, "Ngươi còn không ra ngoài, ta sẽ đem chuyện xấu hồi nhỏ của ngươi đều nói ra ngoài! Cho ngươi trở thành một chuyện cười!"
Sa Nặc Nhân ngược lại không nghĩ tới, Tả Nhan cư nhiên có quen biết tôn tử của Vân lão gia tử ―― Vân Hoán, nghe nói Vân Hoán này, mới thật sự là thiên tài dược tề, chỉ 21 tuổi, đã là dược tề sư cấp năm, hơn nữa nghe nói hắn nhiều năm trước, đã thu phục một đầu ma thú cấp ba ―― Cô Nguyên Lang!
Quả thực bá khí trắc lậu(1)!
1: bá khí: bỏ đi, vứt đi; trắc lậu: hèn, kém => vứt bỏ hèn kém?? (Mk k chắc lắm)
Muốn nói Sa Nặc Nhân vì sao lại biết đến, còn phải thiệt thòi Dorin lão sư, thời gian bọn họ thoát hiểm kia, trên phi thuyền của Xích Linh, chỉ cần gặp phải Dorin lão sư, liền tránh không được bị hắn khiển trách một trận, đại khái nói chính là đừng tưởng rằng tinh thần lực của mỉnh vượt quá 90 liền ghê gớm, ở Đế Quốc người có tinh thần lực vượt quá 90 không phải số ít, còn vọng tưởng muốn thu phục ma thú cấp ba Cô Nguyên Lang, ngươi cho rằng ngươi là Vân Hoán kia bla bla...
Ý tứ nói chính là, cái Vân Hoán này, là Arthur đứng đầu thế hệ trẻ, trước mắt ma thú cấp ba của hắn thu phục chính là đẳng cấp cao nhất.
Sa Nặc Nhân đã sớm biết tên Vân Hoán, ngày hôm nay ở trên đài thi đấu lần đầu tiên nhìn thấy người thật, vóc người dài nhỏ, anh tuấn lạnh lùng, chỉ nhìn khí chất cả người hắn, rất khó tin tưởng hắn 21 tuổi.
Sa Nặc Nhân đi tới, vỗ vỗ Tả Nhan vẫn còn đang nhảy nhót.
Tả Nhan xoay mặt nhìn thấy là Sa Nặc Nhân, lập tức không khỏi cao hứng, "Nặc Nhân, nhìn thấy cậu thật sự là quá tốt! Cậu quen biết người Công Ngọc gia sao? Ta rất muốn đi xem Thâm Hải U Lam của nhà hắn đó, nếu có thể cho ta sờ sờ, ta có chết cũng không tiếc."
Sa Nặc Nhân bật cười, "Khoa trương như vậy?"
Tả Nhan nghiêm túc nói: "Là thật! Thực tài tốt như vậy, đều là giấc mộng của tất cả dược sĩ, ai lại không nghĩ đến?" Nói tới chỗ này, liền hận quay sang cánh cửa gọi, "Ngoại trừ một người! Thân là dược sĩ, cư nhiên đối với thần dược Thâm Hải U Lam chín sao như vậy một chút cũng không động tâm, quả thực không xứng làm dược sĩ!! Không xứng không xứng không xứng!!"
Có thể là sắp bị Tả Nhan tra tấn muốn điên rồi, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, Vân Hoán mặc một chiếc áo lót có lông màu xám nhạt, một gương mặt lạnh lùng đứng ở cửa.
"Nhiều lời vô nghĩa." Vân Hoán nhàn nhạt nói.
Tả Nhan lập tức víu Sa Nặc Nhân, "Ngươi chính là hối hận muốn theo ta đi, không có cơ hội đâu, ta muốn đi cùng Nặc Nhân, một mình ngươi cô độc đến cuối đời đi! Hừ hừ!"
Vân Hoán đã quen tính cách của hắn, tầm mắt chuyển sang Sa Nặc Nhân, nhìn cậu.
Sa Nặc Nhân vội vàng nói: "Xin chào, ta là Sa Nặc Nhân, đến bái phỏng Vân lão gia tử."
Vân Hoán nói: "Gia gia không ở."
Sa Nặc Nhân bất ngờ, nghĩ thầm chẳng trách phụ thân lâu như vậy không trở lại.
Sa Nặc Nhân nói: "Biết ngài đi đâu sao?"
Vân Hoán nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài."
Sa Nặc Nhân: "..."
Không ở nhất định là đi ra ngoài rồi, đây là không muốn nói đi.
Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác đành nói: "Đã quấy rầy."
Nói xong quay người nhìn về phía Tả Nhan, Tả Nhan lập tức nói: "Tôi với cậu đi!"
Chỉ là, một bước còn chưa đi được, cổ áo phía sau liền bị người kéo lại, ngược lại tha trở về phòng. Chớp mắt đóng cửa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của Tả Nhan.
Sa Nặc Nhân bất đắc dĩ, đành phải tự mình trở lại.
Phụ thân đã quay lại, tất cả mọi người tập hợp trong phòng, cậu hẳn là đi đường khác với phụ thân.
Sa Phí Đề đứng trước cửa sổ, một mặt nghiêm túc.
Sa Nặc Nhân không nói ra miệng, đi tới bên giường, lấy khăn mặt từ trong không gian, mở ra, vì lão gia tử lau qua mồ hôi lạnh trên trán. Hành động của Sa Nặc Nhân, không có ai để ý, trước có người hầu luôn theo sát lão gia tử, lúc này đang ra ngoài thay nước, Sa Nặc Nhân vừa vặn nắm lấy cơ hội.
Sa Nặc Nhân ngồi ở bên giường, một lần lại một lần lau mồ hôi lạnh trên trán gia gia, vừa nói: "Phụ thân, không cần lo lắng, gia gia không có việc gì."
Lời này vào trong tai mọi người đều là lời an ủi, mà Sa Nặc Nhân tự mình biết, cậu nhất định sẽ không để cho gia gia có chuyện.
Khăn mặt màu tím, một lần lại một lần, đều lau ở trên mặt lão gia tử, mùi vị của Ngưng Thần Hương có thể được hút vào trong thân thể rất tốt.
Trong phòng chỉ có Solan là Arthur, ông đã nhạy cảm ngủi thấy một mùi thơm, mùi vị đó có thể giúp cho lòng người khoan khoái, đầu óc thanh tỉnh, khiến người cực kỳ thích ý cùng thoải mái. Hương vị truyền đến từ trên người Sa Nặc Nhân, nhưng Solan cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là hương vị Sa Nặc Nhân mang từ bên ngoài vào.
Nửa giờ sau, Sa Phí Đề liền chuẩn bị phái người đi xem Vân lão gia tử đã trở về chưa, lại bị Sa Nặc Nhân ngăn trở.
"Vân lão gia tử một khi tới đây, nhất định sẽ khiến cho người có tâm chú ý." Sa Nặc Nhân nói.
"Nặc Nặc, Vân lão gia tử không tới, gia gia chẳng phải là rất nguy hiểm." Sa Tỉnh Vinh nói.
Sa Nặc Nhân vẫn cứ ngồi bên giường bất động, khăn mặt màu tím liền để bên gối lão gia tử, "Không có chuyện gì, gia gia sẽ tỉnh."
Sa Tỉnh Yên rốt cuộc đợi được cơ hội, "Ngươi lấy tự tin từ đâu nói gia gia nhất định sẽ tỉnh lại? Vạn nhất vẫn không tỉnh lại thì sao? Bị ngươi làm chậm trễ trị liệu, sau này Sa gia vẫn còn trông cậy vào gia gia đây, ngươi không cho đi tìm Vân lão gia tử là có ý gì? Tinh thần lực phản phệ không phải việc nhỏ, ngươi muốn trơ mắt nhìn gia gia cũng giống như Cổ Đằng Nhất à..."
"Tỉnh Yên!" Sa Tỉnh Vinh quát lớn nàng.
Sa Tinh Yên đành căm giận ngậm miệng.
Sa Nặc Nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Sa Tỉnh Yên, cúi người, ở bên tai lão gia tử, nhẹ giọng gọi ông, "Gia gia, nghe được con nói chuyện sao? Gia gia?"
Lão gia tử cau mày, chậm rãi tỉnh lại, miệng lớn thở hổn hển.
Sa Nặc Nhân vội vàng xoa ngực thuận khí cho ông, hô: "Phụ thân!"
Sa Phí Đề đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng la của Sa Nặc Nhân, nhanh chóng xoay người lại đây, thấy lão gia tử đã tỉnh, nhanh chân bước qua, vội vàng hỏi: "Phụ thân, cảm giác thế nào?"
Sa Tỉnh Vinh trong lòng kinh hoảng, sợ đến lùi về sau một bước nhỏ, hắn không nghĩ tới lão gia tử còn có thể tỉnh lại.
Bên giường nhanh chóng vây quanh một vòng người, lão gia tử còn có chút mơ hồ, mở to mắt vẩn đục, chậm rãi nhìn một vòng, thần trí dần dần thanh tỉnh.
"Phong tỏa tin tức... Không thể để cho... Ngoại giới biết đến ta... Tinh thần lực bị hao tổn... Chuyện..." Lão gia tử chậm rãi mở miệng.
"Ta biết, phụ thân." Sa Phí Đề vội vàng lên tiếng.
"Cơ giáp... Thế nào..." Lão gia tử vẫn còn lo lắng chuyện cơ giáp dự thi.
"Cơ giáp không có chuyện gì, người đừng lo lắng." Sa Phí Đề nói.
Lão gia tử nhấc tay lên, để cho bọn họ đều đi ra ngoài, chỉ có Sa Phí Đề lưu lại.
Tất cả mọi người đứng ở trong hành lang chờ, may mắn là khách sạn đế đô an bài, mỗi thế gia một tầng, sẽ không xuất hiện chuyện bị người ngoài nhìn thấy.
Sa Nặc Nhân đứng dựa vào tường, cậu biết gia gia có lời muốn nói với phụ thân, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Cậu liếc mắt về phía phòng mỗ phụ, hẳn là sẽ không bị phát hiện, lặng lẽ phóng thích ý thức lực, chỗ ý thức lực đi qua, tất cả sự vật đều có thể thấy rõ ràng, âm thanh cũng nghe thấy rõ ràng.
Cậu có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh già nua đè thấp của gia gia, "... Sa gia có nội gián, con hãy bí mật tra xét."
Sa Phí Đề sắc mặt nghiêm nghị, "Ngài phái hiện cái gì?"
Lão gia tử ngỏ giọng nói: "Bên trong chất lỏng Kim Trúc có trộn lẫn Phệ Thần Thủy..., thời điểm ta khống chế tinh thần lực muốn đem chất lỏng Kim Trúc dung hòa vào trong cơ giáp, xúc tu của Phệ Thần Thủy liền quấn lấy tinh thần lực của ta, may mắn ta thu lại đúng lúc... Nhưng vẫn là bị thương tổn tới..."
Sa Nặc Nhân trong lòng căng thẳng, dùng sức siết chặt nắm đấm.