Thái độ của Bỉ Hối Lý rất hòa ái, ngữ điệu cũng rất chậm, cho người ta cảm giác là một lão đầu tốt tính, bất quá hắn càng khoan dung, càng là không ai dám làm thật, đừng đùa, một lần chỉ có một lớp cao cấp, có thể thi được vào là khó khăn cỡ nào, ở đây không có ai không phải học bá, mỗi một người đều là dốc hết sức xông về phía trước, tự nhiên không người nào nguyện ý lạc hậu, trốn học. Ngủ cái gì, quả thực chính là nói bậy! Mọi người hận không thể biến một ngày thành hai ngày mà dùng!
Tiết học của lão sư Bỉ Hối Lý, tuy rằng khô khan vô vị, nhưng Sa Nặc Nhân lại nghe đến say sưa chăm chú, tri thức lý luận hắn giảng có kiến giải của riêng mình, nói có sách, mách có chứng cũng rất thú vị, những thứ này Sa Nặc Nhân đều không biết, cho nên cậu nghe rất nghiêm túc.
Vốn Sa Nặc Nhân tưởng rằng ngày đầu tiên khai giảng, chương trình học hẳn là sẽ không quá nhiều, thế nhưng, thời điểm cậu nhìn thấy thời khoá biểu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mỗi ngày chương trình học đều kín, sắp xếp phi thường nhiều, đến một chút cơ hội thở lấy hơi cũng không có. Bọn họ mới năm nhất a, đã phải chạy đua như vậy. Bất quá vừa nghĩ nghĩ lại, giáo dục cao cấp ở Tinh Diệu đế quốc xác thực thoải mái, mỗi ngày mấy tiết, chỉ là cần phải học 6 năm, Lai Sách đế quốc mỗi ngày đều sắp xếp kín chương trình học, lại chỉ cần học 3 năm, đây chính là chênh lệch a!
Cũng may Sa Nặc Nhân rất hưởng thụ quá trình thu nạp tri thức, các thầy giáo giảng giải thông thường đều là "nhất châm kiến huyết"(1), một bước đúng chỗ, chuẩn xác vào thẳng bên trong chỗ yếu(2), khiến người vừa nghe liền hiểu, đây chính là vấn đề năng lực, lão sư lớp cao cấp so với lão sư lớp sơ cấp cũng có khác biệt, trình độ giảng dạy của bọn họ quả thực rất cao, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, học sinh tư chất hơi hơi kém một chút, khẳng định theo không kịp chương trình học như vậy. Bởi vì không có cơ sở nền tảng trước đó, nên ngay cả Sa Nặc Nhân rất nhiều lúc nghe được cũng cảm thấy như rơi vào trong sương mù, chỉ có thể đem chỗ không hiểu ghi chép lại, tiết sau lại đi tra xem.
1: một châm thấy máu
2: điểm quan trọng, trọng tâm
Cho tới trưa tiết học kết thúc, Sa Nặc Nhân phát hiện vấn đề lớn, nói thật, cậu ngoại trừ năng lực chế dược rất mạnh ở ngoài, với hệ thống lý luận và nhận thức giá trị dược tề đều là kiến thức nửa vời, coi như thi được vào lớp cao cấp, nếu như cậu không nỗ lực, khẳng định sẽ đội sổ.
Sa Nặc Nhân có điểm ưu sầu, nghiêm túc tính ra, hiểu biết của mình đối với văn hóa của tinh hệ này vẫn là quá ít.
Buổi trưa bọn họ có thể lưu lại nhà ăn trong trường học ăn cơm, Sa Nặc Nhân còn đang bình thản thu dọn đồ đạc, truyền tin của Xích Linh đã tới rồi.
"Ta ở dưới lầu em học, xuống dưới đi."
Sa Nặc Nhân lộ ra nụ cười, khẩn trương dọn dẹp một chút liền chạy ra ngoài, lại bị mấy người ngăn cản ở cửa.
Mấy người này đều là học sinh lớp cậu, ánh mắt mỗi người đều mang theo khinh thường đánh giá Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân cau mày nói: "Các ngươi làm gì?"
Tạp Lôi Nhĩ là lớn nhất trong mấy người tuổi trung niên này, so với Sa Nặc Nhân còn phải cao hơn nửa cái đầu, hắn xoi mói nhìn Sa Nặc Nhân vài lần, nói: "Nghe nói ngươi có phương pháp phối chế dược tề trị liệu tổn thương tinh thần lực? Ta biết cái phương pháp phối chế này chắc chắn không phải là ngươi nghiên cứu ra, mọi người đều là đồng học, lấy ra chia sẻ cho mọi người một chút, cùng nhau nghiên cứu nghiên cứu thế nào?"
"Nga, ngươi muốn phương pháp phối chế Ngưng Thần Tề nha, có thể a, tuy rằng Schleyer điện hạ đã thông báo không thể nói lung tung, thế nhưng nếu đồng học muốn, cho các ngươi một phần cũng không sao." Sa Nặc Nhân nói, liền muốn lấy giấy ký ức ra viết cho bọn họ.
Mấy học sinh kia vừa nghe nói là đồ vật của Đại hoàng tử, lập tức lộ ra ý sợ hãi, Tạp Lôi Nhĩ do dự một chút, "Ngươi và Đại hoàng tử rất thân sao?"
Sa Nặc Nhân nói: "Không quá quen đi, chỉ là ở trong cung điện của Hall Griffith một thời gian, cũng đã gặp mặt Schleyer mấy lần."
Mấy học sinh hít sâu một hơi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, người này vẫn là không nên đắc tội thì tốt hơn, có việc quen biết Tứ hoàng tử và Đại hoàng tử, đều là người bọn hắn không dám đắc tội a!
Tạp Lôi Nhĩ vẫn có chút không tin tưởng tiểu tử này có thể quen biết với Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, thử dò xét nói: "Chỉ bằng ngươi, cũng muốn kết giao với Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử?"
Sa Nặc Nhân nhún nhún vai nói: "Có tin hay không tùy ngươi, nếu như ngươi muốn phương pháp phối chế, ta có thể viết cho ngươi, có muốn hay không?"
Trong ánh mắt Tạp Lôi Nhĩ lộ ra do dự, rất muốn, lại có điểm kiêng kỵ, cuối cùng cắn răng một cái, gầm nhẹ nói: "Chúng ta đi!"
Mang theo mấy học sinh kia bỏ đi.
Sa Nặc Nhân thở dài một hơi, cậu vốn không muốn lôi Schleyer và Hall Griffith ra, bất quá đây là thủ đoạn giải quyết phiền phức nhanh nhất, mượn dùng một chút thì thế nào, phương pháp phối chế Ngưng Thần Tề chính là bị bọn họ lấy được rồi. Nghĩ đến Xích Linh còn ở dưới lầu chờ cậu, Sa Nặc Nhân vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Xích Linh đã đợi được một lúc, "Sao lại chậm như vậy?"
Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Xin lỗi xin lỗi, có chút chậm trễ."
Hai người lúc này mới cùng nhau đi về phía nhà ăn, trong nhà ăn thức ăn không tồi, chỉ là giá tiền không thấp, gọi phần cơm đơn giản cho hai người, liền tiêu của Sa Nặc Nhân hơn 100 tinh tệ, đắt dọa người. Sa Nặc Nhân bưng đồ ăn đi về tới, thầm nói: "Càng ngày càng hoài nghi nơi này thật ra là trường học cho quý tộc, thứ gì cũng đều đắt chết người."
Sa Nặc Nhân vô cùng hoài nghi, trường học không phải là cố ý bắt bọn họ - những người coi tiền như rác mà làm thịt chứ, nhìn thấy một cái bàn trống phía trước, Sa Nặc Nhân bước nhanh qua đó, xoay người lại vẫy tay với Xích Linh.
Hai người mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy một tiếng rống cách đó không xa, "Cút ngay! Nơi này không phải chỗ ngươi có thể ngồi, sâu bọ nên lăn tới góc tường mà ngồi!"
Một nam sinh vóc người cao lớn, ngồi xuống đối diện một nam sinh khác đang ăn cơm rống lên, nam sinh kia cũng không phải dễ chọc, đem cái nĩa quăng xuống liền nhảy lên, "Ta là sâu bọ, ngươi cũng phải đánh được sâu bọ rồi lại nói! Có gì khó chịu, tiết đấu vật chúng ta tiếp tục so tài!"
Nam sinh cao to hung ác trừng nam sinh so với mình thấp nửa cái đầu này, " Nếu ngươi muốn chết, thì đừng trách ta không cho ngươi đường sống! Ở Lai Sách đế quốc ta chơi đùa rất tàn nhẫn, cũng không hỏi thăm một chút xem lão tử là ai!"
Sa Nặc Nhân dáo dác nhìn xung quanh, Xích Linh kéo đầu cậu lại, "Ăn cơm."
Sa Nặc Nhân nhẹ giọng nói: "Quá ỷ thế hiếp người rồi!"
Xích Linh nói: "Hảo hảo ăn cơm, hảo hảo lên lớp, không nên hỏi nhiều."
Thế nhưng, bọn họ không gây phiền phức, phiền phức lại tự động tìm tới bọn họ. Sa Nặc Nhân còn đang nghe lời hảo hảo ăn cơm, liền nhìn thấy mấy người vây trước bàn, dẫn đầu là một nữ tử tuổi còn trẻ, rất đẹp, nhìn cách mặc áo quần trang điểm cùng thái độ cao ngạo của cô ta, liền biết thân phận không bình thường. Cô ta vừa xuất hiện, nhà ăn nhất thời yên tĩnh lại, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn về bên này, người không hiểu tình huống, còn có người hảo tâm nhỏ giọng giúp đỡ giải đáp.
Người tới không phải ai khác, chính là Lai Sách đế quốc Thất công chúa —— Y Lệ Na, cô khoanh tay trước ngực, hai cái bánh bao vốn đáng kiêu ngạo càng hiện ra rõ hơn, quan sát Sa Nặc Nhân từ trên xuống dưới một lần, cau mày nói: "Ngươi chính là Sa Nặc Nhân?"
Sa Nặc Nhân chớp mắt, " Là ta."
Y Lệ Na cười lạnh một tiếng, "Rất tốt, nếu ngươi còn dám xuất hiện, chúng ta không ngại tỷ thí một trận thế nào?"
Sa Nặc Nhân một mặt không hiểu ra sao, đại não đột nhiên thông suốt, nhớ lại Vân Hoán nói tới chuyện Thất công chúa Lai Sách đế quốc muốn tìm cậu so tài chế dược? Chắc chắn là vị này rồi.
Sa Nặc Nhân nói: "Xin lỗi..."
"Ta không có thời gian phí lời với ngươi, ta rất bận, tốc độ ngươi nhanh một chút." Y Lệ Na đánh gãy lời Sa Nặc Nhân nói, căn bản không cho cậu cơ hội cự tuyệt.
Hiện tại toàn bộ thủ đô đế quốc đều đang truyền ra thiếu niên dược sư đến từ Tinh Diệu đế quốc này, tuyệt vời như thế nào, thiên tài ra sao, thiên tài cùng thiên tài tự nhiên sẽ được đặt cùng một chỗ so sánh, Y Lệ Na từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi, mọi người Lai Sách đế quốc đều biết cô là thiên tài, bây giờ cô phí hết tâm tư muốn nghiên cứu ra dược tề trị liệu tổn thương tinh thần lực, nhưng còn chưa ra được thành quả, người này cư nhiên lại công bố loại dược tề này ở đây, quả thực chính là hung hăng đánh vào mặt cô, hơn nữa khoảng thời gian này chỉ cần nhắc đến Sa Nặc Nhân, sẽ lại lấy cô ra so sánh. Cô ta là Thất công chúa Lai Sách đế quốc, Sa Nặc Nhân chẳng qua chỉ là một con sâu ở một tiểu quốc lạc hậu, cái gì mới là sâu bọ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, Xích Linh vẫn là bình thản ăn cơm, một chút cũng không bị quấy rầy, hiển nhiên là muốn giao cho chính cậu xử lý. Sa Nặc Nhân vốn không muốn chấp nhặt với cô ta, dù sao bây giờ cũng đang ở trong địa bàn của người ta, cường long còn không áp được rắn độc đâu, cậu cũng không thể đắc tội công chúa nhà người ta đi? Nhưng là cô gái này phi thường kiêu ngạo, một bộ dáng không chịu bỏ qua.
Hiện tại chính là thời gian ăn cơm trưa, nhà ăn rất lớn, cơ hồ hơn một nửa học sinh trong trường đều tập trung ở chỗ này, trong phòng còn có cả lão sư đang dùng món ăn đây, động tĩnh ở bên này lớn như vậy, tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, không ít người lộ ra biểu tình cười trên sự đau khổ của người khác, đặc biệt là bạn học cùng lớp Sa Nặc Nhân, bọn họ sớm đã không ưa nổi cái thứ đáng ghét này, rõ ràng đến từ quốc gia cấp thấp, vẫn còn dám kiêu ngạo tại Lai Sách đế quốc nổi dánh, cũng không ngẫm lại nơi này là chỗ nào, ai cho phép cậu ta ở chỗ này giương oai!
Sa Nặc Nhân liếc nhìn đồ ăn trong mâm, chỉ cảm thấy rất lãng phí, thở dài nói: "Ngươi muốn so như thế nào?"
Y Lệ Na hoàn toàn nhìn không lọt con sâu mọt Sa Nặc Nhân này, phóng khoáng nói: "Tùy ngươi chọn. Bất quá, nếu ngươi thua, mời ngươi lập tức rời khỏi Lai Sách đế quốc, vĩnh viễn đừng bao giờ bước vào nơi này nửa bước! Nếu như ta thua, tùy ngươi xử trí!"
Sa Nặc Nhân không để ý nhún nhún vai, "Nếu để ta chọn, vậy ta liền chọn cái đơn giản nhất đi. Đấu dược thì không cần, không thú vị."
Sắc mặt Y Lệ Na trầm xuống, không ít người cũng bắt đầu cười Sa Nặc Nhân không dám tiếp chiêu.
"Chế tác dược tề, nói trắng ra chính là thử thách khống chế tinh thần lực, nếu ngươi không có thời gian như thế, chúng ta liền so khống chế tinh thần lực, 1 trận phân thắng thua, thế nào?"
Y Lệ Na cười lạnh nói: "Đây là ngươi muốn chết, đến lúc đó thua, cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!"
Sa Nặc Nhân sững sờ, lập tức nghe thấy bên cạnh có người nghị luận, "Cái tên đần độn này nhất định là điên rồi, ai không biết Y Lệ Na công chúa là người trong thế hệ tuổi trẻ tại Lai Sách đế quốc?"
"Cậu ta người là ở ngoài Toàn Tí, đương nhiên không thể biết đến."
"Kia vận may của cậu ta thật là kém, cư nhiên lại đụng phải đối thủ mạnh như vậy, cậu ta chết chắc rồi."
"Đây chính là kết cục của sâu bọ không biết trời cao đất rộng!"