Lam Tử Kỳ nói xong, không đợi Hàn Vũ Hiên trả lời, chạy như chạy trốn.
“Kỳ Kỳ, chạy chậm một chút, chân cậu còn chưa khỏe.”
Thanh âm non nớt của Hàn Vũ Hiên lớn tiếng nhắc nhỏ, nhưng Lam Tử Kỳ tựa như không nghe thấy, tiếp tục chạy về phía trước, nhìn ra được, cô chạy rất mắt sức.
Hàn Vũ Hiên lại cười đến vẻ mặt sáng lạn nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, kỳ thật, lúc cô không tức giận rất đáng yêu, lúc tức giận đều bảo vệ bản thân, tính cách này giống như cậu vậy.
Cậu quay lại và đi về phía khu vực độc quyền của mình.
Lam Tử Kỳ sau khi tìm được hai anh trai, nhìn thấy bọn họ.
đã chọn xong quà, đang ở một bên chờ cô.
“Anh cả, anh hai, mua quà xong chúng ta trở về đi.” Cô hơi thở hỗn hễn nhìn họ.
Lam Tử Tuấn thấy vậy, hơi nhíu mày, “Chân còn chưa khỏe, đi nhanh như vậy làm gì? Chúng tôi có bỏ lại em không? “
“Ha ha…… ” Lam Tử Kỳ cười cười, cũng không nói ra chuyện mình gặp Hàn Vũ Hiên.
Việc này nói ra quá xấu hổ, khoảng cách xa nhất trên thế giới, không có gì hơn xoay người liền nhìn thấy nhau.
Lam Tử Nhiên nhìn cô hỏi: “sao mặt em lại đỏ như vậy? “
Lam Tử Kỳ vừa nghe lời này, nóng nảy nồi giận, sợ bị anh trai của mình chọc thủng tâm tư nhỏ bé, “anh quản em sao, không thấy em chạy tới đây sao? Nóng thì tự nhiên liền đỏ lên thôi. “
Khuôn mặt Lam Tử Nhiên không tin nhìn cô, “Bây giờ thời tiết lạnh, dù nóng cũng không nóng như em, khuôn mặt của em giống như quả táo vậy. “
Lam Tử Kỳ hơi mím môi một cái, không nói gì, không có mắt nhìn như vậy, trong giới giải trí rốt cuộc là sống sót như thế nào cơ chứ?
Cô thật sự muốn hỏi mẹ, anh hai của cô thật sự thích hợp làm diễn viên sao?
Lam Tử Tuần nói: “Đi thôi, chúng ta nên trở về rồi. “
Lam Tử Nhiên vẫn muốn nói, lại bị ánh mắt Lam Tử Tuấn ngăn cản.
Lam Tử Nhiên chỉ có thể thức thời câm miệng, dù sao hôm nay cậu chọc cho Kỳ Kỳ không vui, nếu như tiếp tục chọc, tiểu nha đầu này ba ngày ba đêm không để ý cậu cũng bình thường.
Anh em ba người họ trở về, Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Nhiên mua được quà, thần sắc sung sướng mà bước chân nhẹ nhàng.
Tần Ninh Trân cùng Cố An An, Lâm Tử Thường, hôm nay.
cũng ở chỗ này đi dạo trung tâm thương mại, Cố An An bỗng nhiên nhìn thấy ba anh em Lam Tử Tuấn.
Nhìn ba anh em diện mạo xuất sắc, hơn nữa còn là con của Lam Hân và Lục Hạo Thành, đáy lòng cô ta liền nhịn không được ghen tị đến phát cuồng, nhìn túi quà trong tay.
hai đứa nhỏ, đáy lòng cô ta kỳ thật rất hiểu, hôm nay là ngày gì?
Hôm nay là sinh nhật Lục Hạo Thành.
Ngày đặc biệt này cô ta vẫn nhớ, chỉ cần đến ngày này, sẽ tự nhiên nhớ tới sinh nhật người đàn ông kia, cô ta thay thế cô gái tên là Cố Ức Lam, luôn nhớ rõ sinh nhật Lục Hạo Thành.
Dưới sự hướng dẫn của mẹ, thay thế Có Ức Lam tặng quà sinh nhật, nhưng Lục Hạo Thành chưa bao giờ nhận.
Có một lần, cô ta hỏi anh tại sao anh lại không nhận món quà của cô ta?
Câu trả lời của anh rất đơn giản, “Không ai thay thế được Lam Lam.” Giọng điệu đạm mạc xa cách, luôn khiến cho.
cô ta có cảm giác toàn thân ấm ức, ám ức toàn thân, thậm chí dung nhập vào trong cốt huyết của cô ta, mỗi một lần đều đau đớn thấu tim.
Trong lòng Lục Hạo Thành, cho dù Cố Ức Lam có chết hay không, cũng không ai có thể thay thế vị trí của cô trong lòng Lục Hạo Thành.
“Mẹ, Tử Thường, hai người mau nhìn ba đứa nhỏ đó, là con của Lam Hân.” Trong giọng nói của Cố An An tràn ngập ghen tị.
Tần Ninh Trân và Lâm Tử Thường đang xem quà nhanh chóng nhìn qua.
Quả nhiên nhìn thấy ba đứa nhỏ, có nói cười đi về phía thang máy.