Lâm Mộng Nghỉ trong lòng cũng thương xót Lục Hạo Thành, dù sao, đứa nhỏ này lớn lên thật sự không dễ dàng.
Lam Hân ngồi trong phòng mình nhìn hồi lâu, nhưng trong trí nhớ vẫn không xuất hiện căn phòng công chúa này.
Cuối cùng cô chỉ có thể bỏ cuộc, cô cũng muốn một ngày nào đó bản thân sẽ khôi phục trí nhớ .Nhìn những bức ảnh trong phòng, cô càng muốn nhớ lại.
Lam Hân cùng Lâm Mộng Nghỉ ngồi trong phòng tâm sự hồi lâu, Lâm Mộng Nghi kẻ lại rất nhiều chuyện về thời thơ ấu của con gái.
Lâm Mộng Nghi vẫn nhớ từng chuyện nhỏ nhặt của cô hồi bé, hai mẹ con trò chuyện, cho bà cảm giác chân thật, giờ mới giật mình phát hiện, con gái thật sự đã trở lại.
Sau khi hai người đi xuống, thấy thời gian không còn sớm , Lam Hân lo lắng Cố An An trở về sẽ chạm mặt, cho nên đã cùng Lục Hạo Thành rời đi.
Mà nhà họ Có cũng dặn dò bà nội, ở trước mặt Có An An, đừng lỡ miệng, để phòng Cố An An chó cùng rứt giậu.
Lam Hân dọc đường đi, đều ở nhớ lại những bức ảnh của mình cùng Lục Hạo Thành chụp chung, những bức ảnh đó lưu giữ từng khoảnh khắc tuồi thơ cô.
Cho đến khi Lục Hạo Thành đỗ xe trước cửa nhà. Trong lúc anh tháo dây an toàn cho cô, Lam Hân mới đột nhiên vươn tay đến ôm anh.
Lục Hạo Thành bị cô ôm bắt ngờ như vậy, bỗng nhiên ngây ngắn cả người.
“Lam Lam, làm sao vậy?”
Lam Hân ôm chặt anh, đáy lòng tràn ngập cảm kích, “Lục Hạo Thành, chỉ đơn giản nghĩ muốn ôm anh.”
Giọng cô gái như mang theo một sức mạnh vô biên, bộc lộ một sự quyết tâm chưa từng có.
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn cô, tầm mắt có chút mơ.
màng, thấy ánh mắt cô còn vương nước mắt, nhìn anh ôn hòa, đó là ánh mắt anh chưa bao giờ gặp qua, ôn nhu, lại giống như bầu trời đầy sao, có thể bao dung tắt cả.
Lục Hạo Thành cũng nhanh chóng ôm lấy cô, dùng sức rất lớn, như thể muốn nói cho cô gái của mình, có anh ở đây, cô không cần sợ bắt cứ điều gì.
“Lam Lam.”
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, nụ cười dịu dàng “Em làm sao vậy?
Nói cho anh biết, có anh ở đây.”
*Có anh ở đây”, câu nói này khiến Lam Hân cảm động tận đáy lòng.
Lam Hân nâng mắt nhìn anh, thấy đáy mắt anh dịu dàng: “Sau này, anh là của em, không được phép liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác. Trong mắt anh chỉ có thể có em.
Đối mặt với lời tuyên bố chủ quyền bất ngờ như vậy, Lục Hạo Thành cũng chắn động, cảm giác ngọt ngào như được ngâm trong ấm mật, ngắm nhìn dáng vẻ bá đạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , một đôi mắt to sáng ngời của người trong lòng.
“Lam Lam, như em mong muốn.”
Giọng nói vừa thốt ra đã bao trùm lấy đôi môi đỏ mọng của đối phương, không cần thăm dò, lúc này đây, cho nhau niềm tin, cùng nhau khám phá. …… Chờ đến khi trở về phòng, Lam Hân cảm giác mặt mình vẫn còn nóng .
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, dưới sự kích động từ những bức ảnh, cô có thể nói ra những lời bá đạo như: vậy.
Anh, Lục Hạo Thành, sau này, chỉ có thể là của em.
Nghe xem, khí phách biết bao! Lam Hân à Lam Hân, cô to gan lớn mật như thế từ bao giờ .
Quan trọng là, người kia còn nói một câu mờ áp “Như em mong muôn.”
Khiến cô nháy mắt cảm giác người bạn trai trong cổ tích cuối cùng đã khởi động .
Đêm nay, Nhạc Cần Nghiên cùng Lục Tư Tư ở cạnh nhau tám chuyện, không có qua phòng Lam Hân ngủ.
Nhưng một đêm này, Lam Hân hoàn toàn mắt ngủ.