Giai Kỳ, Tư Tư cũng vậy, cuộc đời đúng là luôn đầy rẫy chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn luôn có những khoảnh khắc ấm áp.
Trầm Giai Kỳ gọi người đi tới phòng nghỉ lấy giày cho Nhạc Cần Nghiên mang.
Nhân viên cửa hàng vội dọn dẹp lại cửa hàng, chốc lát lại có thể bình thường buôn bán.
Trầm Giai Kỳ bảo dì mình làm một bàn lớn đồ ăn, mọi người cùng nhau ngồi trong sân nhỏ phía sau ăn cơm.
Nhạc Cần Nghiên tới nơi này là muốn đến uống rượu, nhưng vừa rồi đánh một trận, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại cô không muốn uống rượu, càng muốn hiểu rõ chuyện bên nhà họ Cố chuyện hơn, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy, phải làm chuyện cầm gậy đánh uyên ương (chia rẽ đôi lứa).
Lâm Mộng Nghỉ ngồi cạnh Trầm Giai Kỳ, bà nội cố cũng ngồi bên phía kia của Trầm Giai Kỳ.
Bà nội trừng mắt nhìn Lâm Mộng Nghi, “Mẹ Tiểu Ức, con cúi đầu làm gì?
Ra vẻ có tật giật mình.”
“Mẹ!”
Lâm Mộng Nghi bất đắc dĩ nhìn mẹ chồng, trước mặt người ngoài, bà lão không thể cho con dâu mình chút mặt mũi sao?
Lục Tư Tư lại đổ thêm dầu vào lửa, “Đúng rồi, bác gái Có, không phải bác đã làm chuyện gì rất có lỗi với Giai Kỳ chứ?
Sao mà cả đầu cũng không dám ngắng lên ?”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe, chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, Lục Tư Tư sao không học được sự thông minh tỉnh tế của chị Mộ Thanh chứ?
Đúng là thần kinh thô, khó trách mà ly hôn.
Không không không, bà không thể nghĩ như vậy, hiện tại là thời đại người trẻ tuổi, người ly hôn vẫn rất nhiều.
Tư Tư tay làm hàm nhai, ly hôn thì sao chứ?
Không thể lấy đôi mắt mình phán xét cuộc sống của người khác được.
Bà bỗng nhiên ghé mắt, nhìn Trầm Giai Kỳ, vẻ mặt áy náy mở miệng: “Giai Kỳ, chuyện trước đó đều là ta sai, ta không nên nói những lời như vậy với cháu, trước đây, ta, cũng không biết bản thân làm sao nữa.
Công việc kinh doanh nhà họ Cố cũng không phải thuận lợi, đã nghĩ để Ức Lâm tìm một người môn đăng hộ đối làm con dâu.
Nhưng sau khi tìm được Lam Lam, nhìn thấy Lam Lam sống như vậy còn rất nỗ lực có gắng, cháu và con bé đều cố gắng như vậy, ta mới hiểu được. rất nhiều chuyện, tình yêu, cần tình cảm từ hai phía.
Nhìn thấy con gái ta, thấy nó bị ta bắt nạt như vậy vẫn kiên cường mạnh mẽ sống.
Sau khi nghĩ thông chuyện này, ta cũng có thể hiểu được cháu và Ức Lâm, ta vẫn bảo Lam Lam hẹn cháu, muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với cháu.”
Đời người nếu có thể sống đến 80 tuỏi, thì bà cũng đã hơn năm mươi, đời người đã qua hơn phân nửa, cũng có cái chưa rõ ràng.
Mặt mũi không thể có cơm ăn, chống đỡ qua mức vắt vả, người một nhà hòa thuận vui vẻ, sống với nhau lương thiện tử tế, đây mới là hạnh phúc.
“Giai Kỳ, thật xin lỗi, ta hy vọng cháu cùng Ức Lâm sau này cũng có thể hạnh phúc. ở bên nhau.”
Lâm Mộng Nghi kéo tay Trầm Giai Kỳ, cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi việc mình đã làm trước đây, con gái nhà người khác cũng rất quý, lúc đó bà cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Trạng thái tâm trí hiện tại hoàn toàn khác với trạng thái tâm trí hồi đó, bà cũng biết vì cái gì.
Con gái mình ở nhà họ Khương cũng từng chịu vất vả đến vậy, bà chỉ cần nghe thôi đã đau lòng muốn chết.
Mẹ Giai Kỳ biết bà nhục mạ Giai Kỳ như vậy, chắc sẽ rất đau lòng.
Trầm Giai Kỳ nghe đến tiếng xin lỗi, nước mắt không nhịn được chảy ra.