Lạc Cẩn Nghiên uống một hớp rượu đỏ, sau đó đặt xuống nói: “Lục Tư Tư như thế này, Lục Hạo Thành còn giao cô cho Lục Tư Tư, anh ta thật sự rất an tâm với chị gái, lòng dạ anh ta rộng như biển nhỉ.”
HH Dù sao cũng là chị gái anh ấy, đâu ai không tin tưởng chị gái mình chứ. Hơn nữa, Lục Hạo Thành lo lắng hoàn toàn dư thừa, tôi ở với cô, cũng chỉ có người khác phiền toái.”
Lam Hân liếc nhìn những người xung quanh, mọi người đều bận bịu với bản thân, không có thời gian đối phó cô.
Mà Tần Ninh Trân đang thu xếp đồ đạc bên ngoài yến tiệc, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Tư Tư, trong lòng bà ta liền đắm chìm, hóa ra, bà ta lo lắng về việc làm thế nào để thu hút sự chú ý của Lạc Cẩn Nghiên hơn, bây giờ bà ta đã có cách rồi.
Tần Ninh Trăn nhìn thấy Lục Tư Tư vừa rời khỏi, liền gọi một cuộc điện thoại rồi đi theo phía sau Lục Tư Tư.
Hiện tại, bà ta cần phải sắp xếp những trò hay tiếp theo.
Lam Hân đã ăn xong, nhìn thoáng qua Nhạc Cẩn Nghiên còn đang ăn dở: “Nghiên Nghiên, tôi vào nhà vệ sinh một lát nhé.”
Nhạc Cần Nghiên nhìn qua: “Cậu đi một mình được chứ?”
Lam Hân sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện bản thân như động vật thuộc diện cần được bảo vệ , cô hiện tại đi đâu cũng không thể đi một mình: “Có thể , có thể, cậu không cần phải lo lắng, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.Ở đây tất cả đều là người văn minh, sẽ không làm ra chuyện gì đáng SỢ cả.”
Lam Hân nói xong, liền cười xoay người rời đi.
Nhạc Cẩn Nghiên cong đôi môi đỏ quyến rũ, nhìn theo bóng dáng Lam Hân, lòng nhủ thằm “Nhìn theo bóng cậu mới khiến người ta lo lắng.”
Nhạc Cẩn Nghiên không khỏi cảm khái, Lục Hạo Thành thật là tốt số, có thể lấy được Lam Lam, còn Hi Hi trong khoảng thời gian này rất im ắng, không biết tối nay có đến đây không nữa.
Xem ra cô cần phải ở cạnh em trai nhiều hơn, để thằng bé quên đi đoạn tình cảm này, mới có thể tự tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Nhạc Cần Nghiên nhìn thoáng qua một quầy bàn vô cùng sang trọng, đó là nơi đặt những món đồ sẽ được bán đấu giá tối nay.
Ánh mắt cô lập tức tập trung vào sợi dây chuyền Vĩnh Hằng Chi Tâm giá trị xa xỉ.
Mỗi vật phẩm đấu giá đều có giá trị rất lớn, có một số tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ nỏi tiếng và tranh truyền thống của Trung Quốc, Nhạc Cẩn Nghiên rất hào hứng chờ đợi.
Sợi dây chuyền kim cương Vĩnh Hằng Chi Tâm, là vật phẩm đắt giá nhất của tối hôm nay.
Lam Hân vừa từ nhà vệ sinh đi ra, lại đụng phải một khuôn mặt quen thuộc, cô thấy đối phương mỉm cười nhìn mình, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Khương Tịnh Hàm thấy Lam Hân càng ngày càng xinh đẹp, đáy mắt xẹt qua tia ghen tị, dựa vào cái gì mà nhà họ Khương táng gia bại sản, mà Lam Hân vẫn có thể vô tư sống thoải mái đến vậy.Hơn nữa còn thuận buồm xuôi gió đến tận bây giờ.
Lam Hân cũng biết Khương Tịnh Hàm sẽ không đứng yên một chỗ như vậy, nhưng không nghĩ cô ta cũng xuất hiện ở trong này.
“Chị gái tốt của tôi, đã lâu không gặp nhỉ.”Khương Tịnh Hàm cười châm chọc nhìn Lam Hân.
Cô ta mặc một chiếc váy quây dài màu đen, tóc bối cao, những đường nét trên khuôn mặt rất xinh xắn, trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng, đôi bông tai pha lê lấp lánh dưới ánh đèn như một nét chấm phá khiến cô ta càng thêm xinh đẹp.
Mà Lam Hân trong mắt Khương Tịnh Hàm lại không giống với trước kia, bộ vest trắng thời trang, phong cách giản dị càng làm nổi bật vẻ quý phái thanh nhã cũng khí chất tỏa sáng của cô.
Lam Hân lạnh lùng nói: “Cũng không bao lâu, chỉ mới máy tháng mà thôi.”
Khương Tịnh Hàm chậm rãi cười cười, hơi cúi đầu, nhưng vẫn có thể thấy ý cười trong mắt cực kỳ châm chọc: “Khương Lam Hân, tôi thật sự không hiều được, sao cô lại có dũng khí thừa nhận chính mình là Khương Lam Hân, cô cũng đừng quên , của mẹ tôi bây giờ còn ở trong tù đây.
Cô ta muốn báo thù, Lam Hân khiến nhà họ Khương biến thành như vậy, Lam Hân dựa vào cái gì mà có thể sống những ngày tháng yên ổn?
Sau khi mẹ gặp chuyện không may, cha đã hoàn toàn rời khỏi Khương gia, cùng người phụ nữ khác mang đứa nhỏ của họ rời đì.
Mà cô ta cùng anh trai mình lại trở thành chó nhà có tang, ngay cả cửa cũng không dám bước chân ra.Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà diễu võ dương oai đứng trước mặt mình.
Lam Hân nhìn qua, ánh mắt lạnh nhạt, có câu nói, người đến không tốt, người tốt sẽ không đến, Khương Tịnh Hàm chỉ sợ là cố ý tới nơi này chờ cô.
“Vì cái gì không dám thừa nhận?