“Cần Hi, nếm thử chút xem, Đây là loại rượu vang đỏ nồi tiếng mà ta trân trọng trong mười năm qua. Hôm nay tâ rất vui liền mang ra vài chai để chia sẻ với mọi người.”
“Oal Chú Dịch, chú cuối cùng đã chịu lấy ra rồi , chú không biết rằng cháu vẫn luôn ngóng trông chai rượu vang này của chú đáy.”
Nhạc Cần Hi có chút kích động nho nhỏ.
Những thứ Chú Dịch trân quý đều là thứ tốt.
Gặp được đúng người, ông ấy mới lôi ra thể hiện một chút.
Thật ra thì rượu vang nhà anh có rất nhiều, trong nhà máy rượu ở nước ngoài, muốn uống loại rượu nào đều có, tuy nhiên anh lại không thường xuyên trở về, trong nhà cũng có cha mẹ có gửi về, nhưng anh luôn cảm thấy uống một mình không thú vị.
Mà bên này, bốn đứa nhỏ ăn uống rất vui vẻ.
“Kỳ Kỳ, miếng thịt bò này ăn ngon thật, cậu có muốn ăn không?”
Sở Phi Dương ăn uống hăng sai, khóe miệng còn dính chút nước sốt.
Đối với cậu bé mà nói, đây là bữa ăn phong phú nhất kể từ khi theo mẹ về nước.
Món ăn nào cũng ăn rất ngon, đặc biệt là món chả tôm này, mềm thơm ngon miệng, khiến cậu không dừng được miệng.
Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua khóe miệng đầy sốt của đối phương, vẻ mặt ghét bỏ nhíu nhíu đầu lông mày: “Sở Phi Dương, trước tiên hãy lau sạch nước sốt ở khóe miệng của cậu đi đã, bẳn chết đi được.”
Sở Phi Dương: “….. : ” Không phải chỉ dính chút nước sốt thôi sao?
Có cái gì mà bản .
Tuy nhiên dưới cái nhìn chăm chú của Lam Tử Kỳ , cậu vẫn cằm lấy khăn giấy ngay bên cạnh, nhẹ nhàng lau đi nước sốt trên khóe miệng Cậu cười nói: “Kỳ Kỳ, có còn nữa không?”
Lam Tử Kỳ khẽ lắc đầu nói: “Trước đó cậu có nhắc đến món bít tết đúng không?
Trước đó tôi đã ném thử rồi .”
Sở Phi Dương vội vàng gật đầu, “Là bít tết kiểu úc, trước đó tôi đã ăn thử, ăn rất ngon, ta tôi qua giúp cậu lấy một miếng.”
Lam Tử Kỳ vừa nghe, cười kích động gật gật đầu, “Nhanh đi, cho … tôi thêm một cây kem nữa, đừng để cho mẹ tôi thấy, mẹ tôi mà thấy , thì phải bảo là cậu muốn ăn, biết chưa?”
Lam Tử Kỳ nhỏ giọng dặn dò.
Sở Phi Dương vừa nghe, nghỉ hoặc nhìn qua Lam Tử Kỳ, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ Kỳ, vì sao phải làm vậy hả?”
Lam Tử Kỳ mang vẻ mặt cậu là đồ ngốc sao?
“Mẹ tôi không cho phép tôi ăn mấy thứ này, thỉnh thoảng mới để tôi ăn một lần.”
Sở Phi Dương vẻ mặt hiểu rõ gật gật đầu: “Kỳ Kỳ, cũng giống như mẹ tôi không cho tôi ăn kẹo vậy, mẹ càng không cho ăn, tôi lại thích ăn, luôn ăn giấu giếm.”
“Đúng đúng đúng, Sở Phi Dương, cậu cuối cùng cũng thông minh được một lần, hiện tại tôi đang thay răng, máy thứ này đều bị cắm ăn.”
HÀ ” Sở Phi Dương nhìn qua Kỳ Kỳ .
“Vậy cậu còn ăn?”
Lam Tử Kỳ tức giận nói: “Đây không phải bởi vì muốn ăn sao ?
Cậu rốt cuộc có đi hay không, nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy để làm gì chứ?”
“Tôi đi.”
Sở Phi Dương lập tức đứng dậy, chạy chậm chậm đi lấy bít tết cùng kem.
Lam Tử Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy thì lắc đầu, “Sở Phi Dương này , đúng là hoàn toàn nằm trong tay Kỳ Kỳ.”
May mắn Kỳ Kỳ đã thoát khỏi mình, nếu không, kiểu gì cậu cũng trở thành tên sai vặt.
“Anh hai, lầy cho em một cái chân gà.”
Lam Tử Kỳ bỗng nhiên lên tiếng nói.