Hứa Cảnh An mỉm cười: “Anh có thể làm mọi thứ, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ cùng nhau đi làm.”
Có An An gật đầu cười: “Được!”
Cô ta càng ngày càng thích sự dịu dàng của người đàn ông này.
Hứa Cảnh Hòa ngồi xuống bên cạnh cô ta, đưa cho cô ta một miêng bánh mì nướng.
“An An, em mau ăn đi.”
“ỪmI”
Tâm tình Cố An An cô cùng tốt.
Hứa Cảnh Hòa nhân ,0Ơ hội nói ra: “An An, em nghĩ gì về tập đoàn Lục Thị?”
Cố An An đột nhiên nghỉ hoặc nhìn anh ta, thấy đáy mắt của anh ta hiện lên dã tâm không hề che dấu, hơi sững sờ, cười nói: “Làm sao?
Một Có Thị không thỏa mãn được anh, hiện tại anh còn muôn có Lục Thị sao?”
Hứa Cảnh Hòa cười nhẹ, nụ cười kia có chút cực đoan, lại mang theo dã tâm cực kỳ phức tạp và ngang ngược. Đây là cảnh tượng mà Cố An An rất hiếm thấy.
Thật ra, cô ta cũng không hiểu rõ người đàn ông ở trước mắt. Cô ta chỉ biệt anh ta làm ở công ty được hai năm, làm việc cũng rât tốt và chăm chỉ, liên tục nhận được sự trọng dụng của công ty.
Dáng người cao ráo rât đẹp trai, lại có duyên với phụ nữ, nhân cách của anh ta cũng rất tốt, tất cả mọi người đều lan truyền như vậy. – Kiến thức của cô ta về anh ta cũng chỉ giới hạn tại đây.
Hứa Cảnh Hòa cười bí hiểm, tự tay lầy sữa bò bón cho cô ta uống.
Anh ta không ngưỡng mộ bắt cứ ai, chỉ ngưỡng mộ môi Lục Hạo Thành.
Có được tài sản hơn trăm triệu nhưng vẫn sống rất biết điều.
Lại vô cùng chiều chuộng bà xã của mình như thế. Trong giới đàn ông, anh tuyệt đối là tắm gương đáng giá để đàn ông học hỏi.
“An An, anh đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Anh có thể lầy mọi thứ từ bọn họ một cách hợp, pháp. Không, cả hai chúng ta có thể lầy mọi thứ một cách hợp pháp. Chỉ cân em tin tưởng anh, tật cả sẽ trở thành của chúng ta.”
Lời nói của Hứa Cảnh Hòa khiên Cô An An sững sờ, suýt nữa phun ra ngụm sữa bò đã uông vào trong miệng.
Anh ta tham vọng hơn bắt cứ ai.
Cũng là người đàn ông tham vọng nhất mà cô ta từng thấy.
Anh ta còn dám nghĩ đến gia sản của Lục Hạo Thành sao?
Càng muốn tay không bắt sói, chuyện này có phải quá phi thực tế rồi không?
Ở bên người đàn ông này, cô ta dường như chưa bao giò cảm thấy trống trải và căng thẳng.
Dáng vẻ chậm rãi nói chuyện của anh tạ rất chăm chú, nhất cử nhất động đều hấp dẫn phụ nữ.
Buồn khổ, cảm giác tổn thương, cảm giác bị thất bại, hay mặc cảm, tựa hồ đều được chữa trị.
Cố An An cười đầy căm hận, nghĩ đến người đàn ông kia đã đánh mình, môi một thời khác đều nhớ đến cái tát đó, cô ta cảm thấy đó là một sự sỉ nhục to lớn.
Khiến cô ta oán hận trong lòng, vô cùng muốn phục thù.
“Được rồi! Vậy thì đoạt lấy đi, khiến tất cả những thứ này đều trở thành thiên hạ của chúng ta.”
Cô An An mỉm cười, dã tâm đang ngủ say nơi hẻo lánh ở bên trong cô ta, tựa như một con dã thú, trong nháy mắt vừa tỉnh lại.