“Cũng đúng, nói như vậy, mọi người có thể tự do chọn lựa, mấy đứa trẻ cũng có thể lầy những món chúng thích.”
Mộ Thanh cũng đồng ý với ý kiến của con gái.
Nói xong, mẹ con hai người liền bắt tay vào làm ngay, cùng nhau dọn dẹp lại phòng khách.
Căn nhà này diện tích cũng không quá lớn, nhưng vẫn có thể làm nơi tổ chức sinh nhật, vô cùng ấm cúng.
Lục Tư Tư vỗ vỗ lớp bụi trên tay, cười nói: “Mẹ, biệt thự: bành hồ của A Thành rất lớn, khi nào thì chúng ta có thể chuyển qua đây?
Như vậy không gian cũng sẽ rộng hơn một chút, muốn tỏ chức bữa tiệc hay ăn uống gì đó, cũng thuận tiện hơn.”
Mộ Thanh nhìn qua căn nhà này ở, đây là mái nhà đầu tiên trong đời bà, từ khi gả cho Lục Dật Kha, bà đã mua nó bằng số tiền mình kiếm được, cũng chỉ mình bà biết chuyện.
Khi bà biết Lam Lam muốn định cư ở thành phố Giang, mà lúc ấy, đối với mẹ con máy đứa mà nói, có thể ở trong căn nhà như vậy, Lam Lam đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Bà đã dùng một loại phương thức khác, tìm Cần Hi hỗ trợ, đem căn nhà này sang tên cho Lam Lam, Lam Lam cho tới nay, đều hy vọng có thể có một căn nhà thuộc về chính mình.
Chỉ là mới ở không được bao lâu, lại phải chuyền ra ngoài, bà thật sự có chút luyến tiếc, mọi người ở trong căn nhà này đều rất hạnh phúc.
Bà cười nói: “Lam Lam đã nói, chờ anh em Tiểu Tuấn và Phi Dương đều đến kỳ nghỉ thì hãy chuyển qua, hiện tại bọn nhỏ còn đang đi học, chờ thêm khoảng thời gian nữa.”
“Cũng đúng,bát động sản của A Thành rất nhiều,khu biệt thự ở bành hồ cũng là thằng bé vì Tiểu Ức mà mua đó , không thể không nói, em trai con đúng là người đàn ông tốt.”
Vẻ mặt Lục Tư Tư hâm mộ, may mắn em trai mình không phải tên đàn ông cặn bã, nếu không, cô thật sự sẽ không tin tưởng thế giới này còn có đàn ông tốt nữa.
“Đúng vậy!”
Mộ Thanh cười gật gật đầu, những gì A Thành làm, bà cũng rất vừa lòng.
h9 Nhà Mộc Tử Hoành.
Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, Lâm Hạo Thiên, cùng đi đón Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành lại do dự không biết nên đi hay không, bao năm rồi, sinh nhật của Lục Hạo Thành anh chưa bao giờ.
giờ vắng mặt.
Lục Hạo Thành rất giàu có, nhưng lại bận rộn công việc, bữa tiệc sinh nhật luôn làm rất đơn giản.
Nhưng mà lúc này đây, anh thật sự do dự , anh sợ sẽ nhìn thấy Nghiên Nghiên, lại chọc cho Nghiên Nghiên không vui, lần trước cô ấy một câu cũng không nói, chỉ bỏ đi trong nước mắt, anh thật sự rất lo lắng, lại chịu đựng không hỏi bắt cứ: tin tức nào của cô.
Nhóm người Âu Cảnh Nghiêu đều hiểu những suy nghĩ của anh.
Tô Cảnh Minh thẳng thắn hỏi: “Mộc Tử Hoành, cậu rốt cuộc đã suy nghĩ xong chưa vậy?
Cuối cùng là muốn đi hay không đi?
Nếu cậu còn không quyết định, chúng ta sẽ bị muộn mất .”
Mộc Tử Hoành tay trên đầu gối, hơi siết chặt, lòng hơi căng thẳng, trong lòng cũng đau nhói, anh muốn đi, nhưng mà Anh cũng muốn gặp mặt Nghiên Nghiên, lại sợ đến lúc gặp được, anh sẽ không thể khống ché được cảm xúc của mình.
Nghiên Nghiên tốt đẹp như vậy, mà anh hiện tại, không xứng để có được cô ấy.
Âu Cảnh Nghiêu vừa thấy biểu cảm khuôn mặt Mộc Tử Hoành, là biết anh đã không muốn đi.
Hiện tại đối với cậu ta mà nói, đoạn tình cảm này của hai người họ không còn có thể quay lại được nữa, cho dù là thật sự quay lại thì dường như mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi .
Dù sao Mộc Tử Hoành cũng không còn là Mộc Tử Hoành của trước đây nữa, trong lòng anh giờ lại nặng thêm một gánh nặng.
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Tử Hoành, nếu cậu thật sự muốn từ bỏ, thì đừng đi nữa .
Chỉ khi cậu hiểu được cách ân cần và dịu dàng, thì Nhạc Cần Nghiên mới có thể hoàn toàn hết hy vọng với cậu.”