Mộc Vĩ Ngạn nhìn thằng con trai ngốc nhà mình, không phải là chưa biết gia cảnh của Nhạc Cần Nghiên chứ?
Nó thật sự là nhặt được báu vật , hơn nữa, cha của Nhạc Cần Nghiên, làm việc trong giới mọi người đều biết, danh tiếng rất tốt.
Ông ngừng ho, nói: “Không, không có việc gì!”
Mộc Vĩ Ngạn nhìn thoáng qua Lục Tư Ân, lập tức ngậm miệng.
Việc này, trước tiên vẫn không nên để người ngoài biết, nếu không A Hoành sẽ bị xáu mặt.
Mộc Tử Hoành có chút nghỉ hoặc nhìn cha mình, rõ ràng có việc gì đó, còn nói không có chuyện.
Chẳng lẽ, có chuyện gì mà anh không biết sao?
Từ Phượng cười nói: “Nghiên Nghiên, cám ơn cháu chăm sóc A Hoành nhà chúng ta, vắt vả cho cháu rồi nều có thời gian thì cùng A Hoành qua nhà, bác gái nấu cơm cho hai đứa, tay nghề của bác gái rất khá, cháu nhất định phải tới nếm thử.”
Nghiên Nghiên?
Tính cách bác gái, cũng nhiệt tình y hệt Mộc Tử Hoành vậy.
Nhưng nhìn bà tươi cười chân thành, khiên người ta nhìn thấy rất thoải mái.
“Bác gái, không có gì , khoảng thời gian này cháu cũng đang rảnh rỗi, vừa lúc tìm chút chuyện để làm.”
Nhạc Cần Nghiên cũng cười nói, cảm giác cha mẹ Mộc Tử Hoành đều rất tốt.
Cũng ở chung rất thoải mái! Không phải, sao cô phải để ý chuyện này chứ?
Nhạc Cẩn Nghiên cảm giác bản thân tựa hồ bị Mộc Tử.
Hoành lây bệnh rồi .
“Nói như vậy, anh Tử Hoành là bởi vì cô mà xảy ra tai nạn xe cộ ?”Lục Tư Ân thản nhiên lên tiếng.
Thật ra, Lam Hân cũng không thể nghĩ đến, cô cùng Lục Hạo Thành vừa đi vừa nói chuyện, cũng sẽ bị người ta nghe lỏm.
Ánh mắt Mộc Tử Hoành sắc bén nhìn thoáng qua Lục Tư Ân, người phụ nữ này nghe tin từ đâu Làm sao cô ta biết được?
“Không có, tuyệt đối không thể nào, cha, mẹ, xe của con bị người ta động chân tay mới xảy ra tai nạn, nếu tra ra được người kia, con nhát định sẽ không bỏ qua.”
Mộc Tử Hoành vừa nói vừa hung hăng nhìn Lục Tư Ân, trừ bỏ mẹ cô ta, cũng sẽ không có ai động tay chân vào xe của Lục Hạo Thành.
“Ôi trời! A Hoành, vậy con điều tra được chưa?”Vẻ mặt Từ Phượng lo lắng nhìn con trai.
Mộc Tử Hoành bỗng nhiên cười nói: “Mẹ, không cần lo lắng, chuyện này không liên quan đến Nghiên Nghiên, là xe của Hạo Thành, con khai là do xe có người động tay vào, hiện tại cảnh sát đang điều tra .”
“Vậy không phải muốn mạng của Hạo Thành sao?”
Mộc Vĩ Ngạn giận dữ, ông ghét nhất những người dùng thủ đoạn hãm hại, lấy mạng người khác.
“Đúng rồi, may mắn ngày đó Hạo Thành đột nhiên không muốn lái chiếc xe này, con lại thuận tay cầm chìa khóa, việc này liền đổ lên đầu con ..
Cũng may lúc ấy tốc độ không phải rất nhanh, néu không thật sự rất nghiêm trọng .”
Mộc Tử Hoành vì muốn cha mẹ không có ấn tượng xấu với Nhạc Cẩn Nghiên nên đã nói ra những lời không nên nói.
Hơn nữa chuyện này thật sự không liên quan đến Nghiên Nghiên, quả thật là xe gặp vấn đè Lục Tư Ân vừa nghe Mộc Tử Hoành nó vậy, nháy mắt nghĩ tới mẹ mình, bà luôn không vừa mắt anh cả, thật ra mẹ nhiều lần hãm hại anh cả, cô ta có nhìn ra, nhưng đó là mẹ ruột của mình, cô ta tất nhiên sẽ đứng về phía bà.
Cô ta cùng anh cả, cũng không có nhiều tình cảm.
Nhạc Cần Nghiên nhíu mi, thật ra cô cũng hiểu lời nói của Mộc Tử Hoành là muốn khiến cô không cần áy náy.
Người đàn ông này cũng rất tốt , tiếp xúc lâu với anh, mới phát hiện anh là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Từ Phượng cùng Mộc Vĩ Ngạn ít nhiều cũng biết một chút chuyện của Lục Hạo Thành, đương nhiên, là người ngoài cuộc, việc làm của Tần Ninh Trăn, người sáng suốt đều thấy rõ ràng.
Vợ chồng hai người cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được mối quan hệ rắc rối kia, ở trước mặt Lục Tư: Ân , cũng sẽ không nói lời gì quá đáng.
Từ Phượng nhìn Nhạc Cẩn Nghiên cười nói: “Nghiên Nghiên, đêm nay liền phiền cháu vậy, ngày mai bác sẽ đưa đồ ăn sáng qua.”
Nhạc Cần Nghiên nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, đêm nay, chẳng lẽ cô phải ở lại chăm sóc Mộc Tử Hoành sao?