Lam Hân cứ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, sao cô lại cảm thấy vừa rồi anh có vẻ rất đau đớn? Băng bó vết thương cho cô xong anh mới đứng dậy ngồi trên ghế dài, hơi thở phả ra quản quanh giữa hai người.
Hơi thở sảng khoái dần dần làm dịu đi cảm xúc trên khuôn mặt hai người, sự bối rối giữa hai người dường như được hóa giải trong nháy mắt và cả hai đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Lam Hân nhìn anh cười nói: “Cảm ơn!” Lục Hạo Thành cũng cười nói: “Không cần cảm ơn, ngày mai em đừng đến làm việc nữa, đợi vết thương lành hẳn đã, trang phục của quý một đã định sẵn rồi, em đừng lo lắng.” Nhìn thấy nụ cười hiểu ý của cô, sự nóng nảy trong lòng anh lập tức biến mát, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và mong đợi.
Trái tim mơ màng của anh đã tìm thấy ánh sáng dẫn lối để anh tiến về phía trước, anh không còn do dự và hoảng sợ nữa, vì cô đã thực sự trở về bên anh.
Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh quen thuộc với Lam Lam còn hơn cả nhà họ GÓ: Cùng một vết thương, cùng một nốt ruồi, cùng sở thích, cơ thể cùng dễ bị dị ứng.
Cô ấy không thể nhớ sinh nhật của bất cứ ai nhưng khi mới năm tuổi cô đã nhớ được sinh nhật của anh.
Cô ghi chú một cách vụng về trên quyền lịch, khoanh tròn ngày tháng, chờ sinh nhật anh rồi chuẩn bị quà cho anh.
Những hình ảnh đó luôn khiến anh bắt giác cảm thấy hạnh phúc.
Lam Hân gật đầu, đợi ngày mai rồi tính, nếu cô cảm thấy không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Đến quá nửa đêm, dưới sự thuyết phục của Lam Hân, Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành mới chịu ra về.
Lam Hân ở lại với Thẩm Giai Kỳ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Giai Kỳ phải làm nhiều loại xét nghiệm, cô không muốn gia đình lo lắng nên đã không gọi điện báo cho người nhà biết cô đang ở bệnh viện.
Lam Hân đành ở lại để cùng cô làm xét nghiệm, coi như hôm nay cô nghỉ phép, không đến công ty làm việc.
Lam Hân xem đồng hò, đã chín giờ, thế là cô đến cửa hàng điện thoại di động gần đó đợi mua điện thoại di động và gia hạn thẻ.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thành xin nghỉ phép.
Lục Hạo Thành đã đồng ý cho cô nghỉ phép rồi, sáng nay khi nhận được tin nhắn của Lam Hân, Lục Hạo Thành lúc này vốn đang mệt mỏi bỗng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Anh nhắn tin trả lời Lam Hân và nhắc nhở cô hãy đợi vết thương lành hẳn rồi đi làm trở lại, anh còn nói đùa rằng đó là chấn thương do công việc nên những ngày cô nghỉ công ty vẫn trả lương như ngày thường.
Lam Hân đọc tin nhắn của anh rồi chỉ gửi lại cho anh hình mặt cười mà không nói thêm gì.
Lục Hạo Thành nhìn sticker mặt cười trên điện thoại, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy tất cả mọi thứ liên quan tới Lam Hân anh đều cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đã cùng Mộ Tử Thành đến công ty từ rất sớm.
Ngược lại, vẻ mặt Mộc Tử Hoành trông vẫn rất mệt mỏi.
Trên đường đi, thấy Lục Hạo Thành tinh thần rất phán chắn, anh vừa lái xe vừa oán trách.
Lục Hạo Thành tâm trạng đang rất tốt lắng nghe Mộc Tử Hoành than thở, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh ta mắy câu khiến Mộ Tử Thanh sợ hãi đến nỗi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi như gặp ma ma quỷ.
Lục Hạo Thành của sáng nay giống như được sinh ra một lần nữa.
Cả hai đến thẳng phòng làm việc mà không bị tắc đường.
Âu Cảnh Nghiêu đem cà phê tới cho hai người họ rồi ra ngoài xử lý công việc của mình.
Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt anh tuấn của anh như tỏa ra tia sáng lấp lánh, khuôn mặt đẹp trai mê người lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Anh lấy ra một sợi tóc trong ngăn kéo, cho vào một chiếc túi gói kín lại rồi đặt lên bàn làm việc và nói: “Tử Hoành, nhiệm vụ hôm nay của anh là làm xét nghiệm ADN. Đây là tóc của dì Cố, còn tóc của Lam Lam chỗ cậu có, hãy vận dụng mối các quan hệ chúng ta có để làm xét nghiệm nhanh nhất có thể, hôm nay tôi muốn biết kết quả. “
Chương 202: Hôm nay tôi muốn biết kết quả
Lam Hân cứ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, sao cô lại cảm thấy vừa rồi anh có vẻ rất đau đớn? Băng bó vết thương cho cô xong anh mới đứng dậy ngồi trên ghế dài, hơi thở phả ra quản quanh giữa hai người.
Hơi thở sảng khoái dần dần làm dịu đi cảm xúc trên khuôn mặt hai người, sự bối rối giữa hai người dường như được hóa giải trong nháy mắt và cả hai đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Lam Hân nhìn anh cười nói: “Cảm ơn!” Lục Hạo Thành cũng cười nói: “Không cần cảm ơn, ngày mai em đừng đến làm việc nữa, đợi vết thương lành hẳn đã, trang phục của quý một đã định sẵn rồi, em đừng lo lắng.” Nhìn thấy nụ cười hiểu ý của cô, sự nóng nảy trong lòng anh lập tức biến mát, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và mong đợi.
Trái tim mơ màng của anh đã tìm thấy ánh sáng dẫn lối để anh tiến về phía trước, anh không còn do dự và hoảng sợ nữa, vì cô đã thực sự trở về bên anh.
Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh quen thuộc với Lam Lam còn hơn cả nhà họ GÓ: Cùng một vết thương, cùng một nốt ruồi, cùng sở thích, cơ thể cùng dễ bị dị ứng.
Cô ấy không thể nhớ sinh nhật của bất cứ ai nhưng khi mới năm tuổi cô đã nhớ được sinh nhật của anh.
Cô ghi chú một cách vụng về trên quyền lịch, khoanh tròn ngày tháng, chờ sinh nhật anh rồi chuẩn bị quà cho anh.
Những hình ảnh đó luôn khiến anh bắt giác cảm thấy hạnh phúc.
Lam Hân gật đầu, đợi ngày mai rồi tính, nếu cô cảm thấy không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Đến quá nửa đêm, dưới sự thuyết phục của Lam Hân, Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành mới chịu ra về.
Lam Hân ở lại với Thẩm Giai Kỳ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Giai Kỳ phải làm nhiều loại xét nghiệm, cô không muốn gia đình lo lắng nên đã không gọi điện báo cho người nhà biết cô đang ở bệnh viện.
Lam Hân đành ở lại để cùng cô làm xét nghiệm, coi như hôm nay cô nghỉ phép, không đến công ty làm việc.
Lam Hân xem đồng hò, đã chín giờ, thế là cô đến cửa hàng điện thoại di động gần đó đợi mua điện thoại di động và gia hạn thẻ.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thành xin nghỉ phép.
Lục Hạo Thành đã đồng ý cho cô nghỉ phép rồi, sáng nay khi nhận được tin nhắn của Lam Hân, Lục Hạo Thành lúc này vốn đang mệt mỏi bỗng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Anh nhắn tin trả lời Lam Hân và nhắc nhở cô hãy đợi vết thương lành hẳn rồi đi làm trở lại, anh còn nói đùa rằng đó là chấn thương do công việc nên những ngày cô nghỉ công ty vẫn trả lương như ngày thường.
Lam Hân đọc tin nhắn của anh rồi chỉ gửi lại cho anh hình mặt cười mà không nói thêm gì.
Lục Hạo Thành nhìn sticker mặt cười trên điện thoại, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy tất cả mọi thứ liên quan tới Lam Hân anh đều cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đã cùng Mộ Tử Thành đến công ty từ rất sớm.
Ngược lại, vẻ mặt Mộc Tử Hoành trông vẫn rất mệt mỏi.
Trên đường đi, thấy Lục Hạo Thành tinh thần rất phán chắn, anh vừa lái xe vừa oán trách.
Lục Hạo Thành tâm trạng đang rất tốt lắng nghe Mộc Tử Hoành than thở, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh ta mắy câu khiến Mộ Tử Thanh sợ hãi đến nỗi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi như gặp ma ma quỷ.
Lục Hạo Thành của sáng nay giống như được sinh ra một lần nữa.
Cả hai đến thẳng phòng làm việc mà không bị tắc đường.
Âu Cảnh Nghiêu đem cà phê tới cho hai người họ rồi ra ngoài xử lý công việc của mình.
Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt anh tuấn của anh như tỏa ra tia sáng lấp lánh, khuôn mặt đẹp trai mê người lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Anh lấy ra một sợi tóc trong ngăn kéo, cho vào một chiếc túi gói kín lại rồi đặt lên bàn làm việc và nói: “Tử Hoành, nhiệm vụ hôm nay của anh là làm xét nghiệm ADN. Đây là tóc của dì Cố, còn tóc của Lam Lam chỗ cậu có, hãy vận dụng mối các quan hệ chúng ta có để làm xét nghiệm nhanh nhất có thể, hôm nay tôi muốn biết kết quả. “
Chương 202: Hôm nay tôi muốn biết kết quả
Lam Hân cứ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, sao cô lại cảm thấy vừa rồi anh có vẻ rất đau đớn? Băng bó vết thương cho cô xong anh mới đứng dậy ngồi trên ghế dài, hơi thở phả ra quản quanh giữa hai người.
Hơi thở sảng khoái dần dần làm dịu đi cảm xúc trên khuôn mặt hai người, sự bối rối giữa hai người dường như được hóa giải trong nháy mắt và cả hai đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Lam Hân nhìn anh cười nói: “Cảm ơn!” Lục Hạo Thành cũng cười nói: “Không cần cảm ơn, ngày mai em đừng đến làm việc nữa, đợi vết thương lành hẳn đã, trang phục của quý một đã định sẵn rồi, em đừng lo lắng.” Nhìn thấy nụ cười hiểu ý của cô, sự nóng nảy trong lòng anh lập tức biến mát, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và mong đợi.
Trái tim mơ màng của anh đã tìm thấy ánh sáng dẫn lối để anh tiến về phía trước, anh không còn do dự và hoảng sợ nữa, vì cô đã thực sự trở về bên anh.
Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh quen thuộc với Lam Lam còn hơn cả nhà họ GÓ: Cùng một vết thương, cùng một nốt ruồi, cùng sở thích, cơ thể cùng dễ bị dị ứng.
Cô ấy không thể nhớ sinh nhật của bất cứ ai nhưng khi mới năm tuổi cô đã nhớ được sinh nhật của anh.
Cô ghi chú một cách vụng về trên quyền lịch, khoanh tròn ngày tháng, chờ sinh nhật anh rồi chuẩn bị quà cho anh.
Những hình ảnh đó luôn khiến anh bắt giác cảm thấy hạnh phúc.
Lam Hân gật đầu, đợi ngày mai rồi tính, nếu cô cảm thấy không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Đến quá nửa đêm, dưới sự thuyết phục của Lam Hân, Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành mới chịu ra về.
Lam Hân ở lại với Thẩm Giai Kỳ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Giai Kỳ phải làm nhiều loại xét nghiệm, cô không muốn gia đình lo lắng nên đã không gọi điện báo cho người nhà biết cô đang ở bệnh viện.
Lam Hân đành ở lại để cùng cô làm xét nghiệm, coi như hôm nay cô nghỉ phép, không đến công ty làm việc.
Lam Hân xem đồng hò, đã chín giờ, thế là cô đến cửa hàng điện thoại di động gần đó đợi mua điện thoại di động và gia hạn thẻ.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thành xin nghỉ phép.
Lục Hạo Thành đã đồng ý cho cô nghỉ phép rồi, sáng nay khi nhận được tin nhắn của Lam Hân, Lục Hạo Thành lúc này vốn đang mệt mỏi bỗng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Anh nhắn tin trả lời Lam Hân và nhắc nhở cô hãy đợi vết thương lành hẳn rồi đi làm trở lại, anh còn nói đùa rằng đó là chấn thương do công việc nên những ngày cô nghỉ công ty vẫn trả lương như ngày thường.
Lam Hân đọc tin nhắn của anh rồi chỉ gửi lại cho anh hình mặt cười mà không nói thêm gì.
Lục Hạo Thành nhìn sticker mặt cười trên điện thoại, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy tất cả mọi thứ liên quan tới Lam Hân anh đều cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đã cùng Mộ Tử Thành đến công ty từ rất sớm.
Ngược lại, vẻ mặt Mộc Tử Hoành trông vẫn rất mệt mỏi.
Trên đường đi, thấy Lục Hạo Thành tinh thần rất phán chắn, anh vừa lái xe vừa oán trách.
Lục Hạo Thành tâm trạng đang rất tốt lắng nghe Mộc Tử Hoành than thở, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh ta mắy câu khiến Mộ Tử Thanh sợ hãi đến nỗi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi như gặp ma ma quỷ.
Lục Hạo Thành của sáng nay giống như được sinh ra một lần nữa.
Cả hai đến thẳng phòng làm việc mà không bị tắc đường.
Âu Cảnh Nghiêu đem cà phê tới cho hai người họ rồi ra ngoài xử lý công việc của mình.
Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt anh tuấn của anh như tỏa ra tia sáng lấp lánh, khuôn mặt đẹp trai mê người lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Anh lấy ra một sợi tóc trong ngăn kéo, cho vào một chiếc túi gói kín lại rồi đặt lên bàn làm việc và nói: “Tử Hoành, nhiệm vụ hôm nay của anh là làm xét nghiệm ADN. Đây là tóc của dì Cố, còn tóc của Lam Lam chỗ cậu có, hãy vận dụng mối các quan hệ chúng ta có để làm xét nghiệm nhanh nhất có thể, hôm nay tôi muốn biết kết quả. “
Chương 202: Hôm nay tôi muốn biết kết quả
Lam Hân cứ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, sao cô lại cảm thấy vừa rồi anh có vẻ rất đau đớn? Băng bó vết thương cho cô xong anh mới đứng dậy ngồi trên ghế dài, hơi thở phả ra quản quanh giữa hai người.
Hơi thở sảng khoái dần dần làm dịu đi cảm xúc trên khuôn mặt hai người, sự bối rối giữa hai người dường như được hóa giải trong nháy mắt và cả hai đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Lam Hân nhìn anh cười nói: “Cảm ơn!” Lục Hạo Thành cũng cười nói: “Không cần cảm ơn, ngày mai em đừng đến làm việc nữa, đợi vết thương lành hẳn đã, trang phục của quý một đã định sẵn rồi, em đừng lo lắng.” Nhìn thấy nụ cười hiểu ý của cô, sự nóng nảy trong lòng anh lập tức biến mát, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và mong đợi.
Trái tim mơ màng của anh đã tìm thấy ánh sáng dẫn lối để anh tiến về phía trước, anh không còn do dự và hoảng sợ nữa, vì cô đã thực sự trở về bên anh.
Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh quen thuộc với Lam Lam còn hơn cả nhà họ GÓ: Cùng một vết thương, cùng một nốt ruồi, cùng sở thích, cơ thể cùng dễ bị dị ứng.
Cô ấy không thể nhớ sinh nhật của bất cứ ai nhưng khi mới năm tuổi cô đã nhớ được sinh nhật của anh.
Cô ghi chú một cách vụng về trên quyền lịch, khoanh tròn ngày tháng, chờ sinh nhật anh rồi chuẩn bị quà cho anh.
Những hình ảnh đó luôn khiến anh bắt giác cảm thấy hạnh phúc.
Lam Hân gật đầu, đợi ngày mai rồi tính, nếu cô cảm thấy không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Đến quá nửa đêm, dưới sự thuyết phục của Lam Hân, Mộc Tử Hoành và Lục Hạo Thành mới chịu ra về.
Lam Hân ở lại với Thẩm Giai Kỳ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Giai Kỳ phải làm nhiều loại xét nghiệm, cô không muốn gia đình lo lắng nên đã không gọi điện báo cho người nhà biết cô đang ở bệnh viện.
Lam Hân đành ở lại để cùng cô làm xét nghiệm, coi như hôm nay cô nghỉ phép, không đến công ty làm việc.
Lam Hân xem đồng hò, đã chín giờ, thế là cô đến cửa hàng điện thoại di động gần đó đợi mua điện thoại di động và gia hạn thẻ.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho Lục Hạo Thành xin nghỉ phép.
Lục Hạo Thành đã đồng ý cho cô nghỉ phép rồi, sáng nay khi nhận được tin nhắn của Lam Hân, Lục Hạo Thành lúc này vốn đang mệt mỏi bỗng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
Anh nhắn tin trả lời Lam Hân và nhắc nhở cô hãy đợi vết thương lành hẳn rồi đi làm trở lại, anh còn nói đùa rằng đó là chấn thương do công việc nên những ngày cô nghỉ công ty vẫn trả lương như ngày thường.
Lam Hân đọc tin nhắn của anh rồi chỉ gửi lại cho anh hình mặt cười mà không nói thêm gì.
Lục Hạo Thành nhìn sticker mặt cười trên điện thoại, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy tất cả mọi thứ liên quan tới Lam Hân anh đều cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đã cùng Mộ Tử Thành đến công ty từ rất sớm.
Ngược lại, vẻ mặt Mộc Tử Hoành trông vẫn rất mệt mỏi.
Trên đường đi, thấy Lục Hạo Thành tinh thần rất phán chắn, anh vừa lái xe vừa oán trách.
Lục Hạo Thành tâm trạng đang rất tốt lắng nghe Mộc Tử Hoành than thở, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh ta mắy câu khiến Mộ Tử Thanh sợ hãi đến nỗi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi như gặp ma ma quỷ.
Lục Hạo Thành của sáng nay giống như được sinh ra một lần nữa.
Cả hai đến thẳng phòng làm việc mà không bị tắc đường.
Âu Cảnh Nghiêu đem cà phê tới cho hai người họ rồi ra ngoài xử lý công việc của mình.
Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt anh tuấn của anh như tỏa ra tia sáng lấp lánh, khuôn mặt đẹp trai mê người lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Anh lấy ra một sợi tóc trong ngăn kéo, cho vào một chiếc túi gói kín lại rồi đặt lên bàn làm việc và nói: “Tử Hoành, nhiệm vụ hôm nay của anh là làm xét nghiệm ADN. Đây là tóc của dì Cố, còn tóc của Lam Lam chỗ cậu có, hãy vận dụng mối các quan hệ chúng ta có để làm xét nghiệm nhanh nhất có thể, hôm nay tôi muốn biết kết quả. “