Nghe đến đây, Lam Hân cũng như bao nhà thiết kế khác đều nghĩ, có được một học trò có thể tiếp tục những gì mình đã học suốt đời cũng coi như là một sự an ủi tinh thần.
Lam Hân cười nói: “Cảm ơn cô đã tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng hét sức.”
Lý Nghệ Na hài lòng gật đầu, nói: “Lam Lam, cô đã nghe bố em kể, em là người rất chăm chỉ, mấy ngày nay trên mạng đang xôn xao bàn tán về em, nhưng cô sẽ luôn tin tưởng em.”
Lý Nghệ Na đến ngần này tuổi rồi, nên nhìn người rất chuẩn.
Những lời lẽ công kích trên mạng, cũng chỉ vì ghen tị với tài năng của Lam Lam mà thôi.
Vì cũng định nhận Lam Hân làm học trò, nên bà đã cho người đi điều tra trước.
Dù là mẹ đơn thân nhưng bà đánh giá cao bản lĩnh và sự chăm chỉ của cô.
Thế giới này vốn dĩ rất bất công, một khi những người có quyền lực lên tiếng chống lại những người có tài như Lam Hân, cô sẽ bị mọi người công kích và ruồng bỏ.
Khi còn trẻ bà cũng gặp phải những chuyện như vậy nên rất xem nhẹ những chuyện này.
Bà không quan tâm những gì người khác đồn thổi mà chỉ cần dựa vào độ hiểu biết của mình đối với người đó.
Lam Hân không ngờ lại được Lý Nghệ Na tin tưởng mình như vậy, quả đúng là người có kinh nghiệm sống dày dặn không nhìn bề ngoài, không nhìn người bằng mắt mà bằng trái tim.
Lam Hân cảm kích nói: “Em cảm ơn cô!”
€ó nhiều người tin tưởng mình như vậy là cô đã mãn nguyện rồi.
Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Nghệ Na, nhờ bà chỉ dẫn Lam Lam quả là đúng đắn, chuyện của Lam Lam có liên quan đến lợi ích của một vài gia tộc, Lam Lam chính là bị bà ta đâm sau lưng.”
“Tôi cũng đã bí mật điều tra chuyện này, quả thực có người đang ngắm ngầm bôi nhọ danh tiếng của Lam Lam. “
Lam Hân nghe vậy cảm thấy bát lực, những chuyện như vậy chỉ cần dính vào cái vòng xoáy này, đều khó mà tránh được.
Lý Nghệ Na nhìn Lam Hân đầy thương cảm, nói: “Lam Lam, nếu đã rơi vào vòng xoáy này, những chuyện như này là không thể tránh khỏi, nhưng cô tin rằng em sẽ không dễ dàng bị đánh bại bởi những tin đồn thất thiệt này.”
“Một tháng nữa sẽ có ngày hội giao lưu thời trang quốc tế, lúc đó em đi với cô, cô sẽ dẫn em đi làm quen với bạn của cô, em xinh đẹp như vậy, chắc chắn mọi người đều rất thích em. “
“Có thật là buổi giao lưu trang phục quốc tế không cô?” Lam Hân xúc động nhìn Lí Nghệ Na.
“Ha ha…” Lý Nghệ Na nhìn cô với vẻ mong đợi và không ngừng mỉm cười, nói: “Đúng vậy, Lam Lam, cô sẽ dẫn em đi làm quen những người trong ngành, các thiết kế của em rất tốt.
Em còn trẻ, đi giao lưu với mọi người sẽ có lợi cho con đường sự nghiệp của em.”
Bà đã xem qua những bộ quần áo mà cô thiết kế, chúng có sức hút khá lớn ở Phàn Thị.
Lần này bà chắc chắn không đặt niềm tin nhằm chỗ.
Dịch Thiên Kì nghe vậy, vui vẻ nhìn con gái, sau đó từ từ nhìn về phía Lý Nghệ An, nói: “Nghệ Na, xem ra bà rất coi trọng Lam Lam.”
Lý Nghệ An nhìn ông lắc đầu cười đáp: “Thiên Kì, thứ tôi thấy được là tài năng và tinh thần chăm chỉ, cầu tiến của Lam Lam.
Nếu Lam Lam không cố gắng, thì dù cho tôi có cho em ý nhiều cơ hội hơn, em ý cũng vẫn dậm chân tại chỗ mà thôi. “
Dịch Thiên Kì đồng ý với điểm này, nói: “Nghệ Na, bà nói đúng.
Lam Lam quả thực rất chăm chỉ, mấy năm nay tôi luôn đề cao và tự hào về con bé.”
“Bố!” Lam Hân nũng nịu gọi, nói: “Bố khen con như vậy, con sẽ ngại lắm đó.”
“Haha …” Dịch Thiên Kì nghe xong liền bật cười.
Lý Nghệ Na nhìn Dịch Thiên Kỳ, đã quen biết nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy ông cười như thế này.
Có vẻ như bây giờ ông đang rất hạnh phúc.
Sau đó, các món ăn được dọn ra, ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
Lý Nghệ Na rất vui, Lam Hân luôn biết ơn bà, cô đã yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, thỉnh thoảng nói chêm một vài câu.
Cả ba người cùng ăn một bữa vui vẻ.
Ăn xong, Lam Hân vào nhà vệ sinh.
Dịch Thiên Kì và Lí Nghệ Na đợi cô ở lối vào thang máy.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô bắt gặp Cố Tích Hồng cũng đến đây ăn cơm và đi vệ sinh.
Từ xa, ông đã nhìn thấy Lam Hân.
Ông hào hứng bước tới, cười nói: “Cô bé, cháu còn nhớ tôi không?”
Lan Hân nghe vậy liền liếc mắt nhìn Cố Tích Hồng, khẽ chau mày nhìn xung quanh chỉ có ông và cô, cô cười nói: “Chú đang nói chuyện với cháu sao?”
Có Tích Hồng mỉm cười gật đầu nhìn Lam Hân, nói: “Cô bé, cháu quên rồi sao? Lần trước cháu đã đỡ tôi khi tôi bị ngã.”
Lam Hân nghe xong, vẻ mặt trầm ngâm, thật sự không nhớ rõ đã từng gặp ông khi nào?
ề “Xin lôi chú, hình như chú nhận nhâm người rồi.” Lam Hân nói xong liền rời đi.
Không muốn bỏ lỡ dịp này, Cố Tích Hồng vội nói: “Cô bé, tôi không hề nhận nhầm người dù là lúc ở trong phòng riêng hay trước cửa nhà vệ sinh.”
NH Lam Hân: “…
Cô nhìn khuôn mặt đầy yêu thương trìu mến của Cố Tích Hồng, trong đầu cô chọt lóe lên một ý nghĩ, hình như từng có một cảnh tượng như vậy xảy ra.
Cố Tích Hồng không ngừng nhìn cô cười, thấy cô mắt sáng lên như nhớ ra điều gì, ông vội hỏi: “Có phải cháu đã nhớ ra rồi không?”
Lam Hân ngượng ngùng nói: “Có chút ấn tượng, nhưng cũng lâu rồi nên cháu không nhớ rõ lắm.”
Thấy vậy, Cố Tích Hồng bèn gật đầu: “Tôi thấy lúc đó cháu đang bận, vốn định gửi lời cảm ơn cháu đàng hoàng mà hôm đó con trai tôi cũng ở đó. Lúc cháu ra về, tôi cũng định bảo con trai đi tìm cháu, gửi lời cảm ơn đến cháu, vậy mà..!”
“Hay là chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau, hôm khác tôi mời cháu đi ăn coi như đền đáp ân tình của cháu nhé.”
Có Tích Hồng nhìn hàng lông mày có chút giống mình của cô, trong lòng chợt xúc động.
: : Lần trước khi nhìn thấy cô, ông chắc chắn rằng cô là con gái của mình, sau khi nhìn thấy cô lần này, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.
Ông có cảm giác mình sẽ sớm tìm thấy con gái.
Lam Hân cười nói: “Chú không cần phải khách sáo như vậy đâu, dù là ai cũng sẽ làm vậy thôi.”
Lam Hân vừa nói vừa chuẩn bị rời đi.
Thấy vậy, Cố Tích Hồng nhanh chóng ngăn cô lại, sau đó nói: “Cô bé, trong xã hội ngày nay không có nhiều người như cháu.
Cháu yên tâm, tôi chỉ đơn thuần muốn cảm ơn cháu thôi, không có ý gì khác.”
“Chuyện này……
“Lam Lam, con xong chưa? Thang máy đến rồi.” Dịch Thiên Kì lớn tiếng gọi từ phía bên kia.
Lam Hân cười nói: “Con đến ngay đây ạ.”
Lam Hân áy náy nhìn Cố Tích Hồng, nói: “Xin lỗi chú, cháu xin phép đi trước ạ.”
Có Tích Hồng hoàn toàn bị sốc bởi tiếng gọi của Lam Lam.
Lam Hân vội vã bước đi trước mặt ông.
Có Tích Hồng vội quay lưng lại, nhìn bóng lưng gầy guộc, đau lòng hét lên: “Đừng đi, Lam Lam, đừng rời xa bố nữa.”
Giọng điệu của Cố Tích Hồng có chút nghẹn ngào.
Nhưng bóng của Lam Hân đã khuất dần về phía ngã rẽ.
Trong lòng ông vô cùng lo lắng liền đuổi theo.
Nhưng lại bị Cố An An nghe thấy hết mọi chuyện và gọi lại: “Bó, bố định đi đâu? Mẹ đang đợi chúng ta đó!”