Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”
Chương 363: Đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân rồi lại quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu đi nhanh hơn chút nữa đi.”
“Ừm!” Tô Cảnh Minh gật đầu, bình thường anh sẽ trêu chọc Lục Hạo Thành vài câu, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rất thương Lục Hạo Thành, nên không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành bát lực như vậy, anh chỉ biết thương xót, cỗ họng anh nghẹn ngào, đau xót.
Còn ở tập đoàn Lục Thị lúc này thì sao!
Mộc Tử Hoành gọi hai nhân viên bảo vệ đưa Khương Tịnh Hàm ra ngoài.
Khương Tịnh Hàm gào lên: “Mộc Tử Hoành, anh mau bảo họ buông tôi ra, tôi cũng chỉ làm đổ ít nước xoài lên người Lam Hân thôi, thế cũng coi là phạm tội ư? Sao anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát chứ, buông tôi ra, mau buông ra…”
Khương Tịnh Hàm la hét ầm ï, không còn chút hình tượng thục nữ nào cả.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, xì xào bàn tán!
Cố An An nhíu mắt lại, nghĩ thầm: “Lam Hân chính là Khương Lam Hân sao?”
Vừa rồi Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi rồi, còn chưa biết là có bị dị ứng hay không nên giờ cũng chưa thể chắc chắn được điều này?
Mộc Tử Hoành thản nhiên đi theo phía sau, nói: “Khương Tịnh Hàm, nếu như cô vẫn tiếp tục âm mưu hại Lam Hân, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện cô, cô vẫn nên tìm sẵn luật sư giỏi đi thì hơn đấy.”
“Tôi cũng gọi báo cảnh sát, họ cũng đã có mặt ở đây rồi.”
Khương Tịnh Hàm nghe tới đây liền sững người, tự oán trong lòng: “Không, không thể bị ngồi tù được, mình cũng chỉ muốn dạy cho Lam Hân một bài học thôi, ai ngờ đến nông nỗi này..”.
Hay tin Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà mình, cô ta đùng đùng nỗi giận, bèn bày trò pha thật nhiều nước xoài để dạy cho Lam Hân một bài học.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ chuyện này có thể tống cô ta vào tù.
Khương Tịnh Hàm nhìn Mộc Tử Hoành, lắc đầu nói: “Mộc Tử Hoành, tôi sai rồi, tôi xin anh, đừng gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi Lam Hân, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi.”
Mộc Tử Hoành cười khẩy, không nói gì.
Một người như cô ta mà cũng biết hồi cải ư?
Đợi đến lúc cô ta hối cải chắc khi ấy mặt trời mọc ở đằng tây quá.
Trước sảnh của tòa nhà, xe cảnh sát đã đến, tiếng còi dồn dập khiến người ta bồn chồn, thấp thỏm.
“Mộc Tử Hoành, xin anh, xin anh đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát…Mộc Tử Hoành….”. Khương Tịnh Hàm cố giãy giụa, nhưng vẫn bị cảnh sát áp tải đi.
Mộc Tử Hoành nhìn Khương Tịnh Hàm bị đưa lên xe cảnh sát, mừng rỡ, cười hả hê.
Nhà họ Khương đến giờ này coi như là tiêu đời rồi.
Anh lập tức lên xe đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu tiếp tục trở lại công ty làm việc.
Khi được đưa đến bệnh viện, Lam Hân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lục Hạo Thành đã sớm liên lạc với bác sĩ, các y bác sĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Lam Hân vừa được đưa đến nơi ngay lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu.
Lam Hân được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lục Hạo Thành và Tô Cảnh Minh lo lắng không yên, ngồi ngoài đợi.
Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của Lục Hạo Thành dính đầy nước xoài màu vàng, nhưng giờ này anh không hề quan tâm đến điều đó, anh ngồi xuống hàng ghế băng bên ngoài phòng cứu hộ, nhắm mắt lại.
Tô Cảnh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng rất đau xói!
Anh ta định ngỏ lời bắt chuyện mấy lần, nhưng thấy Lục Hạo Thành đang rất đau khổ, anh lại đành kìm lại, không nói lời nào.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân đỗ chuông, Lục Hạo Thành khẽ mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên người gọi đến là “mẹ”.
Lục Hạo Thành do dự, anh không biết có nên bắt máy hay không, không bắt máy thì anh sợ mẹ cô sẽ lo lắng, nhưng bắt máy rồi anh biết phải nói gì đây?
Do dự hồi lâu, Lục Hạo Thành quyết định nghe điện thoại, đầu dây bên kia bắt đầu nói.
“Lam Lam, ngày mai mẹ về đến nhà rồi, mẹ có mua cho con mấy món quà con thích, cũng mang cả món dâu tây mà con £ x À ~. 4£ Z.+ . . ˆ ~ rÀ thích ăn vê nữa, bỗ con nói con thích ăn nên cũng mua nhiêu rồi gửi chuyển phát nhanh về để con ăn cho đã.”
“Nhưng bố con cũng bảo là tối mai muốn ăn cơm con nấu, mẹ Ân : 2Ì ĐỀ b : ha gọi đề báo con đi mua thức ăn trước, đợi mẹ vệ rôi mẹ con mình cùng nấu. “
Lục Hạo Thành nghe giọng nói này cảm thấy rất quen thuộc, sao lại giống giọng của mẹ anh đến vậy chứ!
“Lam Lam, con còn ở đó không, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Mộ Thanh thấy đầu dây bên này không có tiếng trả lời nên bắt đầu tò mò hỏi.
Lục Hạo Thành khẽ giật mình, cố kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ “Mẹ, có phải mẹ không?”
Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào giọng nói mà đoán chắc đó là mẹ anh được, phải gặp người thật ngoài đời rồi mới dám chắc chắn.
“Cháu chào cô!” Lục Hạo Thành khẽ nói.
“Cháu là…?” Mộ Thanh tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, là Hạo Thành, sao Hạo Thành lại…
Hạo Thành nghe đến đây, cảm thấy giọng nói này quả thật rất giống với giọng của mẹ anh.
Anh lại thấp giọng nói: “Cô à, Lam Lam bị dị ứng với xoài, hiện đang ở bệnh viện ạ?”
“Hả, sao lại ra nông nỗi này, Lam Lam bị dị ứng với xoài, trước giờ không bao giờ động đến quả xoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con bé?” Mộ Thanh lo lắng hỏi dồn dập.
Lục Hạo Thành khẽ nhíu mày, đến cả giọng nói lúc tức giận cũng hệt như mẹ anh vậy.
“Cô cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu đã đưa Lam Lam đến bệnh viện rồi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ!” Lục Hạo Thành nói bằng giọng trầm lặng..
“Cháu hãy nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã bắt nạt Lam Lam?” Mộ Thanh gặng hỏi.
“Chuyện này. . .”
“Cháu đường đường là thanh niên trai tráng, tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế hả, cháu hãy nói rõ cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Thanh rất lo lắng, vì bà biết rõ Lam Hân rất sợ xoài.
Lục Hạo Thành nghe vậy liền nhíu mày, không lẽ anh đang bị ảo giác?
Đây rõ ràng là giọng của mẹ anh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ giọng nói của mẹ mình.
Anh chau mày nói: “Cô ơi, Lam Lam hiện cũng đỡ rồi ạ, chuyện này đợi khi nào cô chú về kể sau được không ạ.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nhưng tay anh cầm điện thoại vẫn đang run bần bật.
Anh chắc chắn đã nghe đúng, giọng nói quen thuộc ấy, anh làm sao có thể nghe sai được chứ?
Còn Mộ Thanh, bà không còn tâm trí nghĩ đến những việc khác nữa, bà bảo Dịch Thiên Kỳ đặt vé máy bay, bay thẳng về Giang Thị.
Lục Hạo Thành lại bắt đầu chờ đợi, Tô Cảnh Minh ngồi bên cạnh mà hệt như vô hình vậy.
Đồng hồ điểm hơn 5 giờ rồi, Tô Cảnh Minh nhịn nói suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh nói: “Hạo Thành, tình cảm cậu dành cho Lam Hân là nghiêm túc chứ?”
Lục Hạo Thành đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Cảnh Minh, liền ngước lên nhìn, lạnh lùng hỏi: “Sao giò cậu vẫn còn ở đây?”
Tô Cảnh Minh nghe đến đây chợt muốn khóc đến suýt quỳ xuống.
Anh tức giận hét lên: “Lục Hạo Thành, mắt cậu có vấn đề hay sao, tôi vẫn ngồi ở đây nãy giờ mà?”
Lục Hạo Thành: “….”
Tiếc là, ban nãy anh đang chú tâm suy nghĩ vài việc nên không đến ý đến sự tồn tại của Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh quát lớn tiếng khiến ai đi ngang qua cũng phải quay lại nhìn.
Anh ta vô cùng xấu hổ, nhưng không xấu hỗ bằng việc nghe được lời nói của Lục Hạo Thành.
Anh đã tạm dừng tất cả mọi chuyện của mình đến đây cùng Hạo Thành, nhưng rồi lại bị phót lờ, nên tâm trạng của anh lúc này rõ ràng là rất tức giận, chỉ muốn lao vào đánh nhau với Lục Hạo Thành đề chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cảnh Minh trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Lục Hạo Thành, tôi về đây.”