Trong khách sạn!
Cố An An một giấc ngủ tỉnh dậy, trên người giông như bị xe nghiên ép qua đau đón.
“Ưm…” Cô rên rỉ một tiếng, đau nhức toàn thân khiến cô có chút khó có thế thích ứng.
Nhìn thoáng qua chính mình, nhìn người đàn ông năm bên cạnh, cô ta rât ngạc nhiên.
“Đây là…” Cế An An hoảng sợ nhìn Hứa Cảnh Hòa bên cạnh.
Mạch đỉnh trong đầu Xoay chuyền, trong nháy mặt nhớ tới rât nhiêu chuyện.
Giữa hai người điên cuồng dây dưa, mãnh liệt tựa như thủy triêu vậy.
Người đàn ông trước mắt so với Lục Hạo Khải cường tráng hơn nhiều.
Cũng so với Lục Hạo Khải dụng tâm hơn, ôn nhu hơn.
Nhưng cứ như vậy chẳng khác nào cô ta phản bội Lục Hạo Khải.
Nếu như để Lục Hạo Khải biết chuyện này, hắn nhát định sẽ giết mình.
Cố An An phun ra một ngụm khí đục ngầu, toàn thân đều đau nhức lại khiên cô ta năm xuông giường, cô ta khó chịu nhíu mày, chưa từng vui vẻ như hôm nay, cô ta lại thích cảm giác như vậy.
Bây giờ mọi thứ đã xảy ra, ngay cả khi hồi tiếc cũng không có ‘chỗ để cứu vấn.
Hai ngày nay tâm tình cô ta đặc biệt không tốt, hôm nay không có việc gì liên cùng Hứa Cảnh Hòa đi ra ngoài ăn trưa, hai người bọn họ tựa như nhìn thấy gì đó, trò chuyện, rồi uông thêm vài ly, kết quả là say rượu.
Có An An lắc lắc đầu, còn có chuyện gì xảy ra sao?
Cô ta hơi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé, bị cô ta dùng sức đây xuống đất.
Đúng rồi, Lam Tử Kỳ, cô ta tựa hồ đụng phải nha đầu thối kia, hơn nữa còn đầy con bé, máu, đúng, trên trán con bé chảy rất nhiều máu.
Cố An An không nhớ ra nhiều, hơn nữa cũng không muôn suy nghĩ.
“An An…” Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ôn nhu.
Cố An An giật mình, đôi mắt đẹp khẩn trương nhìn Hứa Cảnh Hòa.
Hứa Cảnh Hòa nhìn ánh mắt bắt an của cô, đáy mắt hiện lên một tia đùa giỡn, “Thẹn thùng sao. “
Cố An An vừa nghe lời này, mặt càng đỏ hơn.
“Chúng ta…” cô ta muốn nói lại thôi, bọn họ sau này nên đối mặt với nhau như thế nào đây?
Hứa Cảnh Hòa tựa như biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, hơi xoay người ôm cô ta vào lòng, nhẹ giọng nói với cô ta bên tai: “An An, giữa hai người chúng j2\irZlt ăn ý, ở chung cũng rât vui vẻ, tôi muôn ở bên em. Em muôn làm cái gì tôi đều đồng ý giúp em, tài nguyên trong tay tôi có thê cho em được trợ giúp tốt hơn, tôi biết em ở Có gia .sÔng không tốt, tôi có thể giúp em, mặc kệ em cỏ đồng ý ly hôn hay không, tôi đều đồng ý ở lại bên cạnh em giúp em “
Cố An An vừa nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, cô lại vẻ mặt khó xử: “Cảnh Hòa, bây giờ tôi không thể ly hôn. ° Hứa Cảnh Hòa cười cười: “Tôi đã nói rồi, mặc kệ em có ly hôn hay không, tôi đều đồng ý ở bến em. Em không cần phải lo lắng về mới quan hệ của chúng ta, nhưng tôi cần em với tôi như thế này, đêm em không phải là.
của tôi, ban ngày phải thuộc vê tôi.”
Cố An An sửng sốt, hắn vậy mà đồng ý làm như vậy.
Đồng thời, đáy lòng cũng rất cảm kích, hắn không ép buộc mình.
“Được, Cảnh Hòa, tôi đồng ý với anh.” Chỉ cần không ép buộc cô ta, thì cô ta có thê đồng ý.
Hứa Cảnh Hòa nghe xong, cười cười: “Ừm! Tôi sẽ đợi em.” Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi đỏ tươi của cô, nhìn dấu vết trên người cô, anh khế nhếch môi.