Có đứa em gái nào chửi bới anh trai ruột của mình đến như vậy không?
“Hừ!”
Lam Tử Nhiên có chút tức giận hất mặt sang một bên, cùng với Kỳ Kỳ cãi nhau, cậu bé chưa từng một lần chiếm ưu thế.
Nhưng mà không cam tâm thì có năng lực làm thế nào, là em ruột của chính mình, mà mẽ cũng biết rõ tính cách của mấy anh em , ánh mắt mẹ cũng rất thường xuyên bất công, đều luôn hướng về Kỳ Kỳ.
TS ni Ba anh em cùng đi về nhà, Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ dọc theo đường đi không hề nói qua một câu.
Lam Tử Nhiên là do tìm không được lời phản bác, phản bác ngược lại sẽ càng bị tổn thương hơn, nên cậu lập tức.
không thèm nói gì nữa.
Nhưng suốt một đường về đến nhà, trong lòng cậu bé vẫn thấy khó chịu như lửa đốt, nếu Kỳ Kỳ là đứa con trai, cậu nhất định sẽ hung hăng đá cho nó một cước, sau đó mạnh mẽ quay người bỏ đi.
Vừa bước vào cửa, cậu bé còn chưa kịp chào hỏi ai đã xách máy món đồ mình mua bước vào phòng.
Lúc này trong nhà, máy đầu bếp đang bận rộn ra ra vào vào , hương thơm hấp dẫn của đồ ăn lan tỏa từ phòng bếp, Mộ Thanh cùng Lục Tư Tư ở một bên hỗ trợ, nhìn thấy Lam Tử Nhiên mang vẻ mặt cau có chạy lên tằng.
Mộ Thanh vừa thấy, hơi hơi nhíu mi, đối với ba đứa nhỏ, bà hiểu rõ tính cách từng đứa.
Nhiên Nhiên hẳn là đang tức giận.
“Kỳ Kỳ.”
Khuôn mặt bà trở nên nghiêm túc.
Lam Tử Kỳ vừa nghe tiếng bà mình gọi, mắt to lóe lên một chút, không dám nhìn thẳng vào bà nội.
“Bà Cô bé nhỏ giọng đáp một tiếng như muỗi kêu, cúi đầu, như là một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Lục Tư Tư lập tức nhìn qua Kỳ Kỳ với ánh mắt kỳ quái, sao con bé giờ phút này như một người bị bắt quả tang làm chuyện gì đó sai trái còn bị nắm bím tóc vậy?
Mộ Thanh hỏi: “Cháu lại bắt nạt anh hai cháu phải không ?”
Lam Tử Kỳ bĩu môi, như thế nào lần nào cũng đều như: vậy chứ?
Người anh hai đầy mưu mô kia, lần nào cũng chiếm được thiện cảm của bà nội.
Lục Tư Tư có chút ngạc nhiên, Kỳ Kỳ bắt nạt Nhiên Nhiên?
Người vừa rồi đi lên tầng là Nhiên Nhiên, đúng đúng, là Tiểu Tuấn thì nét mặt sẽ nghiêm túc hơn chút, có những lúc cô còn không thể phân biệt nổi hai anh em chúng.
“Bà nội, không có, chỉ là nói hơi quá chút thôi, anh hai sẽ quên nhanh thôi mà.”
Lam Tử Kỳ giải thích nói, anh hai sẽ nhịn không đến ngày mai đâu, không. … Buổi tối, sẽ nhịn không được mà chủ động cùng mình nói chuyện .
“Lam Tử Kỳ, lòng tự trọng của anh hai cháu rất lớn, chỉ một câu có ý nghĩa khác một chút, sẽ khiến thằng bé lập tức hiểu lầm, trong lòng bị tổn thương, cháu bình thường tính tình tùy tiện , cũng không thể bắt nạt anh hai cháu như vậy.”
Mộ Thanh dặn dò nói.
“Vâng!”
Lam Tử Kỳ rầu rĩ không vui lên tiếng, cúi đầu chạy lên tầng.
Lam Tử Tuấn nhìn thoáng qua bóng lưng em gái, khẽ lắc đầu.
“Bà nội, bác, cháu lên nhà thay đổi quần áo một chút.”Lam Tử Tuần nói.
Mộ Thanh cười nói: “Tiểu Tuấn, nhanh đi lên đi, một lát nữa là có thể ăn cơm chiều rồi.”
“Dạt”
Lam Tử Tuần gật gật đầu, cất bước không nhanh không chậm đi lên lầu.