Ninh Phi Phi cười gật gật đầu, được làm việc chung với Lam Hân thật sự rât vui vẻ.
Hai người cùng tập trung làm việc, rât nhanh đã đên giò tan ca, nêu không phải Lục Hạo Thành qua đón Lam Hân, hai người cũng không biết đã đến lúc có thể về nhà .
Lục Hạo Thành nhìn thấy hai cô gái đang chăm chỉ làm việc, cười cười: “Xem ra tôi phải tăng tiền công lên cho hai người rồi, năng lực làm việc của cả hai người vẫn luôn rất mạnh.”
Ninh Phi Phi cười cười: “Oal Giám đốc Lục, hai người. đã là vợ chồng. : anh vân phải trả tiên lương cho quản lý Lam nữa sao?”
Lục Hạo Thành khẽ gật đâu, nhìn qua Lam Hân cười cười: “Đương nhiên phải trả chứ, bà xã của tôi cũng đã vất vả kiếm tiền mà .
Lam Hân cười cười, có chút lo lăng nhìn về phía Ninh Phí Phi, lúc đi làm cô ậây rất tập trung, có thể quên đi rất nhiêu ưu sâu, tuy nhiên sau khi tan tầm cô ấy cũng chỉ có một mình.
“Phi Phi, nếu không thì tôi cùng cô đi dạo chút nhé, hiện tại tan tâm cũng không có việc gì đề làm mà.”
Ninh Phi Phi cười lắc lắc đầu: “Quản lý Lam, giám đốc Lục đã sóm ngóng trồng chúng ta tan tầm để anh ây có thế cùng cô trở về đấy.
Cô không cần lo lắng cho tôi, buồi sáng sau khi cùng cô nói chuyện một lúc, hiện tại tâm trạng của tôi đã tốt hơn rất nhiều.”
Lam Hân nhìn thấy đối phương từ chối, cũng không nói thêm cái gì, sau khi tạm biệt cô bạn, liền củng Lục Hạo Thành cùng nhau rời đi.
Ninh Phi Phi nhìn thoáng qua văn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, đột nhiên có suy nghĩ không muôn về nhà.
Buồi sáng hôm nay lúc cô đi làm, lại phát hiện ánh mất khác thường của những người trong khu tập thê, những ánh mặt quen thuộc đó lại chứa đựng sự kỳ lạ khó hiểu.
Mọi người đều có tâm lý này, khi có tiền thì khen tặng, cười đến nịnh nọt, một khi phát hiện tất cả chỉ là biểu hiện giả dối thì lập tức trở mặt ngay.
Hơn nữa, chuyện cô được ởi làm ở tập đoàn Lục Thị, ngay cả mẹ mình cô cũng không thông báo, dù sao mây người hàng xóm kia, một đám đều là kiểu nhìn mặt mà nói chuyện.
Bọn họ có thể bởi vì CÔ Có năng lực mà cô tạo quan hệ tốt với cô, nhưng nếu mắt đi năng lực vốn có kia thì những ánh mắt nhiệt tình xởi lỏi sẽ trở nên lãnh khốc vô tình.
Những chuyện này bao năm qua cô đều đã nếm trải rất rõ ràng VAN na. “Ninh Phi Phi thở dài một Lại ngồi trỏ lại vào ghé.
Âu Cảnh Nghiêu mở cửa tiến vào, vừa lúc nhìn thây dáng vẻ than thở của người nào đó.
Anh hỏi: “Còn chưa tan ca về nhà sao?”
Ninh Phi Phi không nghĩ tới anh sẽ trở lại, nhanh chóng đứng lên, nhìn anh cười cười: “Vừa lúc phải đi rôi.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Vậy đi cùng nhau.”
Nói xong, anh xoay người ra khỏi cửa.
Ninh Phi Phi sửng sốt, cùng nhau đi sao?
Hai người đều sóng ở hai nơi ngược hướng nhau, có thê đi chung sao?
Ninh Phi Phi hơi mím môi, đi theo anh ra ngoài.
Âu Cảnh Nghiêu đã đi tới cửa thang máy .
Ninh Phi Phi đi tới đứng ở bên cạnh anh.
Âu Cảnh Nghiêu cũng không mở miệng nói chuyện, cửa thang máy vừa mỏ, anh trực tiệp đi vào trong.
Ninh Phi Phi cúi đầu, đi theo đi vào, đứng ở bên người Âu Cảnh Nghiêu.
“Gốn Vẫn luôn rất sợ tôi.”