Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.
Chương 402 Em đi gặp Đào Mộng Di
Lục Hạo Thành nghe thấy những tiếng còi xe đáng ghét, nhìn thấy đèn đỏ đã tới, anh lôi kéo Lam Hân đi vào xe của mình.
“AI Lục Hạo Thành, anh buông tôi ra, đừng kéo tôi.” Lam Hân dồn dập theo sát bước chân anh.
Lục Hạo Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kéo cô về phía trước.
“Người này có bệnh hả, giữa đường bỏ một chiếc xe tốt như vậy.”
“Ai nói không có chứ? Tôi còn đang vội vàng về nhà ăn cơm đây.
“Hung hăng như vậy, gọi điện thoại, báo cảnh sát.”
Các chủ xe không di chuyển được đã lao xuống chửi bới.
Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt, hầu hết mọi người đều ngậm miệng.
Anh kéo cửa xe, để Lam Hân ngồi xuống, lại giúp cô thắt dây an toàn và đến khi anh ngồi vào ghé lái thì vừa đúng lúc đèn chuyển xanh, nên lái xe rời đi.
Xe chạy đi không bao lâu, điện thoại của Lục Hạo Thành lại vang lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, là Mộc Tử Hoành.
Anh nghe điện thoại.
“Alol”
“Lục Hạo Thành, cậu có bệnh sao? Gọi điện thoại qua, lại không nói rõ ràng, cậu nói xe ở đâu?”
Lục Hạo Thành lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cần qua đây , trở về nghỉ ngơi đi”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu bên kia Mộc Tử Hoành nhịn không được mắng vài câu thô tục, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Cả tim anh cũng nhịn không được tức giận đến run rẩy.
Hai người đã rời khỏi quán bar, Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, nói: “Ức Lâm, đi, chúng ta trở về uống tiếp.”
Cố Ức Lâm nhìn thấy anh hồn hền, cười trêu chọc: “Lại bị Hạo Thành đùa giỡn 2”
Mộc Tử Hoành cắn chặt môi, chậm rãi đi về phía sau, vừa đi vừa nói:”Loại chuyện này tôi đã sớm luyện thành thói quen”
Mộc Tử Hoành đáy lòng vô cùng rối rắm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tức giận đến lạnh lùng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn chưa nghĩ đến việc rời khỏi Lục Hạo Thành.
Anh thậm chí chỉ tức giận trong ba phút, sau ba phút, nếu Lục Hạo Thành gọi anh lại, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.
Cố Ức Lâm cười cười, không nói gì.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Tử Hoành, Hạo Thành có quan hệ gì với Lam Hân?”
Cố Ức Lâm suốt đêm nay đã thắc mắc vấn đề này .
Mộc Tử Hoành quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Ở lối vào quán bar, ánh đèn neon nhấp nháy, đập vào khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành, thần sắc đen tối không rõ.
Anh cười nói: “Ức lâm, hôm nay không nói chuyện của Lục Hạo Thành, đi, tiếp tục uống rượu đi.”Mộc Tử Hoành nói xong liền bước vào trong.
Cố Ức Lâm có chút bắt đắc dĩ, vần đề này đối với cậu ta mà nói rất khó trả lời sao?
Quả thật, vấn đề này đối với Mộc Tử Hoành mà nói, rất khó trả lời.
Hai người đi qua đại sảnh, ánh đèn trên sàn nhảy vàng son, m một đám nam nữ trẻ tuổi điên cuồng lắc đầu, đong đưa cơ thể.
Mộc Tử Hoành nhìn bầu không khí này, cảm thấy sảng khoái.
Anh cũng bước đi, vặn vẹo hòa vào đám đông.
Cố Ức Lâm nhìn bóng dáng buồn cười kia, nhịn không được cũng bật cười.
Ánh mắt anh thâm thúy, thật sự rất hâm mộ bốn người nhóm Lục Hạo Thành.
Họ đều giàu có, nhưng họ không nghĩ chỉ muốn hưởng thụ bản thân , chạy theo danh vọng và tài sản.
Cũng hiếm khi đi đến các nhà hàng cao cấp, quán cà phê, phòng tắm hơi và trung tâm tắm.Lại càng không ăn chơi đàng điềm, ham thích xa hoa truy lạc.
Bốn người đàn ông đều rất tuyệt, anh cũng ngưỡng mộ tình bạn giữa họ.
Vài năm trước, lúc Lục Hạo Thành tự đứng ra lập nghiệp, khi đó trên tay cậu ta không hề có tài chính, anh cũng muốn giúp Lục Hạo Thành, lại bị người nhà từ chối .
Cuối cùng, ba người bạn tốt của cậu ta, đã dốc hết tài sản và làm nên tập đoàn Lục Thị ngày nay.
Nghĩ về lúc đó, nghĩ về khoảng thời gian này, bây giờ anh vẫn không thể tự kiểm soát được nhiều chuyện.
Ngay cả trong vấn đề của Giai Kỳ, anh cũng không thể tự mình làm chủ.
Cố Ức Lâm cười tự giễu, hắn thật sự là kẻ thụ động, đến mức chính anh cũng muốn cho bản thân mấy đấm.
Anh nhìn động tác điêu luyện của người pha chế, trong lòng khẽ động, cũng muốn dũng cảm như Lục Hạo Thành một lần.
Những suy nghĩ bị anh đè né lúc này đang chực chờ muốn lao ra, sau khi giải quyết xong chuyện trước mắt, anh sẽ rời khỏi nhà họ Có, đi tìm Giai Kỳ.
Mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Lam Hân từ khi lên xe cũng không nói lời nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vẫn đò đẫn như cũ.
Lục Hạo Thành lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Thấy cô không muốn nói gì, anh vẫn im lặng không hỏi.
Anh lái xe chạy đến bờ sông thì dừng lại, ở đây ít người và cảnh đêm rất đẹp Lục Hạo Thành cởi dây an toàn, mới hỏi: “Lam Lam, chúng ta đi dạo một lúc.”
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn anh hỏi: “Trên xe có nước không?”
“Có!” Lục Hạo Thành nói xong liền xuống xe lấy nước khoáng trong cốp.
Lam Hân cũng chậm rãi xuống xe.
Lục Hạo Thành cầm nước khoáng đưa cho cô.
Thay vì uống nước, cô đi bộ sang lề đường ngồi xổm xuống, đổ nước rửa mắt.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt rất đau.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng vô cùng, cô rốt cuộc đã khóc bao lâu rồi.
Lam Hân hôm nay tan ca rất sớm, cô đã đi đâu, gặp ai?
Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành cắt tiếng hỏi: “Lam Lam, em đi gặp Đào Mộng Di 2”
Lam Hân nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng, từ từ đứng dậy và uống hết phần nước còn lại.
Hiện tại cô thấy rất đói và mệt.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cười hỏi: “Lục Hạo Thành, anh ăn cơm chưa?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, anh đúng là vẫn chưa ăn tối.
Lam Hân mỉm cười: “Vậy anh mời tôi bữa cơm đi.”
Lục Hạo Thành nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quản lý Lam, vinh hạnh của tôi! Nhưng em….. \ Lam Hân nhếch môi nói:”Tôi ổn rồi.”
“Lam Lam, em có chắc là em thực sự không sao chứ?” Lục Hạo Thành có chút không tin tưởng.
Hôm nay lúc anh trở về, cô đã tan tầm .
Không gọi được cho cô, không nghe được giọng nói của cô, anh đã muốn chạy ngay tới tìm cô.
“Thật sự, từ khi lên xe anh, tôi đã không khóc nữa, con người của tôi, buồn bã chỉ một lúc , thoải mái khóc một hồi thì tốt rồi.”
Lam Hân nói xong, bụng cô lại sôi ùng ục, có chút xấu hỗ nhìn qua Lục Hạo Thành.
Cô chỉ ăn chút đồ điểm tâm, sau đó cũng chưa ăn gì.
Ý cười tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hạo Thành.
“Lên xe!”
Lam Hân nhìn anh, chỉ thấy anh đã đi tới xe, khuôn mặt tuần tú hoàn mỹ, ánh lên tia sáng dịu dàng trong đôi mắt đen đó.Lam Hân khẽ chớp mắt bước vào trong xe, cô đã đói đến nỗi bụng quặn thắt.
Lục Hạo Thành cũng đã lên xe, thấy cô muốn thắt dây an toàn, anh nhanh tay, hướng về phía cô kéo dây an toàn, giúp cô thắt lại.