Cố Tích Hồng nhìn vợ mình bằng vẻ mặt bất lực, vẻ mặt mệt mỏi khiến ông như già đi nhiều,nghiêm túc nói: “Mộng Nghỉ, đã bao nhiêu tuổi rồi , chẳng lẽ bà còn không rõ sao? Có được cuộc sống yên bình, có được thân thể khỏe mạnh, gia đình được êm ấm, đây mới là hạnh phúc. Cả đời bà liền ôm tiền mà sống đi.”
Lâm Mộng Nghi căm tức “Cố Tích Hồng, đừng nói những lời này với tôi, đừng nói lúc tuổi trẻ ông không yêu tiền, tham vọng lúc xưa của ông đâu rồi , hiện tại là chúng ta không muốn thì có thể không làm sao? Tiền bạc hiện tại đều dồn vào mảnh đất kia. Nếu không xây dựng được, nhà họ Cố cũng xong đời rồi.”
Vấn đề lo lắng nhất hiện tại chính là chuyện này, hơn nữa bây giờ còn chưa lo xong.
Con gái cũng tìm được rồi, bà thiếu nợ con gái rất nhiều, tương lai con bé còn phải lập gia đình, bà càng muốn con gái có thể diện mà gả cho người mình thích.
Cho dù là gả cho Hạo Thành, Lam Lam cũng phải hãnh diện mà gả qua.
Cố Ức Sầm nói: “Mẹ, không phải vẫn muốn tìm Dịch Thiên Kỳ đầu tư sao? Hiện tại Dịch Thiên Kỳ là cha của Tiểu Ức, trước đó ông ấy không muốn gặp chúng ta, nhưng nễ mặt Tiểu Ức cũng sẽ trợ giúp, mẹ không ngại thì đi gặp một lần đi?” Chuyện này khiến cho nhà họ sứt đầu mẻ trán, bây giờ còn chưa đâu vào đâu.
“Con câm miệng!” Cố Tích Hồng gầm lên, “Chuyện này không thể đi tìm em gái con, giám đốc Dịch hay Mộ Thanh, mấy năm nay bọn họ chăm sóc em gái con cả đời này chúng ta cũng không trả hết nợ. Cho nên, cho dù nhà họ Cố có phá sản , cũng không thẻ đi làm em con khó xử.”
Cố Ức Sầm nghe vậy, khẽ cau mày: “Cha, giới kinh doanh không phải đều dựa vào quan hệ sao? Người giàu có cũng đều làm như vậy, vì sao lại không thể. .”
Cố Tích Hồng nói: “Vậy cũng không được.”Bọn họ thiếu nợ con gái nhiều như vậy, không thể để con bé khó xử nữa .
Cố Ức Lâm nghe mọi người ồn ào cũng không nói gì, tự lái xe về nhà. Anh rất muốn đi gặp Giai Kỳ, vẫn luôn lo lắng cho cô ấy.
Lâm Mộng Nghi nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, khẽ hỏi: “Ức Lâm, hiện tại cũng đừng nghĩ thêm cái gì, nhất định phải nắm chặt thời gian, đem chuyện ở đường Giang Phổ xử lý xong xuôi, con muốn làm gì mẹ cũng không cản nữa. Chúng ta không thể sống mặc kệ như cha con.”
Cố Ức Lâm vừa nghe, lòng rung động, tay siết chặt vô lăng: “Mẹ, con cùng Giai Kỳ ở bên nhau mẹ cũng không phản đối sao?”
“Ức Lâm, vậy mà còn chưa từ bỏ nhỉ?” Cố Ức Sầm nói.
Lâm Mộng Nghỉ trả lời: “Chỉ sợ người ta không muốn ở bên con nữa .”
Cố Ức Lâm giật mình phanh gắp.
PA NU g ” Mấy người bất ngờ không kịp chuẩn bị, đều lao đầu về phía trước.
“Cố Ức Lâm, làm gì vậy?” Cố Ức Sầm bị đụng vào đầu, không vui quát lên, ngày hôm nay anh ta đã đủ tức tối rồi.
Cố Ức Lâm quay đầu lại nhìn mẹ mình, hỏi: “Mẹ cùng An An, rốt cuộc đã làm gì cô ấy?” Lần trước Hạo Thành có nhắc tới , mẹ cùng An An đã gặp Giai Kỳ sau lưng anh.
Lâm Mộng Nghi ánh mắt này của con trai, liền trốn tránh, không dám nhìn thẳng.
Cố Tích Hồng tuy rằng bị con trai làm cho choáng váng, nhưng nghe đến vấn đề này, vẫn là phẫn nộ hỏi: “Bà trả lời đi, Ức Lâm hỏi bà đấy?”
Lâm Mộng Nghi biết lúc này Ức Lâm thật sự nỗi giận, liền nói ra chuyện mình cùng Cố An An tìm được Trầm Giai Kỳ và đã ra tay đánh con gái nói ra.
Ba người đàn ông trên xe nghe xong cũng không nhịn được trừng lớn ánh mắt nhìn Lâm Mộng Nghi.
Lâm Mộng Nghi bị nhìn chằm chằm có chút bối rối, cúi đầu, lí nhí nói: “Ức Lâm, ta biết chuyện này là mẹ không đúng.Nhưng hiện ta cũng không thể làm gì bù đắp lỗi làm . Trầm Giai Kỳ đã bỏ đi đứa nhỏ, chúng ta đã tạo thương tổn cho người ta, đâm một đao vào tim, cho nên cô ấy sẽ không tha thứ cho chúng ta, cho dù ta đi cầu xin sự tha thứ, cũng sẽ không có tác dụng.”
SA SE ” Cố Ức Lâm hét lên vỗ mạnh vào vô lăng.
Lâm Mộng Nghi kinh hãi, vẻ mặt lo lắng nhìn thấy con trai.
“Mẹ, sao mẹ có thể quá đáng đến vậy? Sao có thể…… “CÔ Ức Lâm đau đón vô cùng, Giai Kỳ đã chịu bao nhiêu khổ sở?
Anh chính là một tên khốn.
Lâm Mộng Nghi cũng áy náy nhìn anh, thời điểm đó cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào , bà ta chỉ muốn cho Ức Lâm cưới cô gái môn đăng hộ đối, như vậy có thể giúp cho việc kinh doanh của nó.
Cố Ức Lâm thống khổ. cúi đầu, trên thế giới này, vốn không có thuốc hối hận. Cho dù thật quay lại, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, thứ duy nhất còn lại chỉ là ký ức trong tim.
“Giai KV 2 ve ” Anh thấp giọng kêu một tiếng.
“Haizz!” Cố Tích Hồng thở dài một hơi.
Cố Ức Sầm cũng không mở miệng , mẹ đúng là có chút quá đáng .
“Haizz!” Có Tích Hồng lại thở dài một hơi, “Kia dù sao cũng là đứa nhỏ nhà họ Cố, cứ vậy mà bị bà ép bỏ. Hai anh em nó đều đã trưởng thành . Bà xem con của Lam Lam, đều sắp lên tiểu học , ba đứa nhỏ thông minh lanh lợi, thật tốt nha?”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe, yên lặng nhìn thoáng qua chồng, cũng không nói gì.
Có Tích Hồng hỏi: “Ức Lâm, cô gái kia hiện đang ở đâu?”
Cố Ức Lâm ổn định tâm trạng, mới nói: “Con cũng không biết Giai Kỳ ở đâu? Nhưng cô ấy là bạn của Tiểu Ức, con bé sẽ biết cô ấy ở đâu” Giai Kỳ chuyển đi rồi, thay đổi số điện thoại, anh cũng không có tin tức.
Người có thể đáng ghét, nhưng không thể xấu xa như vậy.
Mẹ làm vậy, cũng chưa từng vì anh mà suy nghĩ một chút, anh và Giai Kỳ đều bắt lực.
Không, Giai Kỳ bắt lựu, anh là vô dụng.
Khi mẹ anh buộc hai người chia tay , mẹ đã cảnh cáo anh, tình yêu không môn đăng hộ đối, cha mẹ sẽ cực lật phản đối, còn có sự khác biệt giữa hai người sẽ khiến bọn họ không thể tu thành chính quả.
Lúc đó anh hoàn toàn mê mang bắt lực.
Từ lúc còn nhỏ tất cả đều do mẹ quyết định, làm con nhà thế gia, anh hận nhất chính là không thể tự quyết định cuộc sống của mình, tất cả đều là mẹ an bài sẵn, làm theo phương hướng phát triển của bà.
Chuyện của Giai Kỳ là chuyện duy nhất anh từng chống đối, nhưng cuối cùng, anh cũng không thể thắng được mẹ mình.
Có Tích Hồng đau lòng nhìn con trai thứ: “Ức Lâm, con không cần khổ sở, tìm được Giai Kỳ rồi nói sau, nếu các con còn đường cứu vãn, cha đồng ý cho con cưới cô ấy, chỉ cần con thấy được cô ấy tốt.”
“
Cố Ức Lâm nghẹn ngào nói: “Cha, Giai Kỳ là cô gái tốt.