Dù sao chuyện này sớm hay muộn cũng phải đối mặt, tốt hơn là nên nói chuyện với mẹ một lúc.
Đứa nhỏ không thể không có cha, cô là một bà mẹ đơn thân, càng hiểm tầm quan trọng của người cha đối với con cái, đứa nhỏ tốt nhát vẫn nên có cha.
Lâm Mộng Nghỉ cười nói: “Lam Lam, chúng ta qua quán cà phê bên cạnh ngồi đi, mẹ mua cho con kem và cà phê con thích nhất.”
Lam Hân vừa nghe vậy, đáy lòng xẹt qua một tia ấm áp, cô gật đầu: “Vâng ạ!”
Cô cả đời này có ba người mẹ, trong đó, ở cạnh mẹ Mộ Thanh là cảm giác thân thiết vượt qua quan hệ huyết thống.
Đối với người mẹ ruột trước mắt này, có lẽ bởi vì trước đó gặp rất nhiều chuyện, có lẽ bởi vì hai người còn xa lạ, cô không có nhiều cảm giác thân cận, đối với cô mà nói, mặc kệ cảm tình gì cũng phải từ từ bồi dưỡng mới được .
Nhưng ở cùng mẹ Mộ Thanh cô có cảm tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Với Đào Mộng Di, cô vĩnh viễn đều là ngước nhìn mẹ mà chỉ biết ngưỡng mộ Lâm Mộng Nghi mỉm cười, cùng cô đi về phía quán cà phê, dọc theo đường đi, bà tìm đủ loại đề tài nói chuyện với con gái, luôn cảm thấy Lam Hân có chút xa cách, đứa con gái mà mình mong nhớ trưởng thành còn xinh đẹp hơn tưởng tượng, cũng rất có năng lực.
Thời điểm gần đây lại càng xuất sắc, con gái không ở cạnh mẹ, có thể trưởng thành như vậy, bà đã rất vui vẻ .
“Lam Lam, Kỳ Kỳ đỡ hơn chưa?”
Vẻ mặt Lâm Mộng Nghỉ áy náy hỏi, nếu không phải vì mình, cháu ngoại cũng không bị ngã thành như vậy Lam Hân nói: “Đã tốt hơn rất nhiều, trẻ con khôi phục rất nhanh, sau khi trở về con sẽ đưa con bé đi bệnh viện tháo thạch cao , bọn nó cũng sắp khai giảng rồi .”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe, đáy lòng được an ủi rất nhiều, “Lam Lam, sau khi trở về, mẹ có thể đến thăm Kỳ Kỳ không?”
Lâm Mộng Nghi hỏi thật cẩn thận, bà vẫn muốn đi thăm Kỳ Kỳ, nhưng sợ con bé nhìn thấy mình lại không vui.
Con bé ngoài miệng không nói gì, nhưng nhất định vẫn có oán hận, trước đó bà đã làm tổn thương con gái và cháu gái mình, thật sự rất hối hận, nhưng mà. …..
Lam Hân nghe giọng điệu cẩn thận của mẹ liền mỉm cười: “Mẹ, có thể, sao lại không thể, mẹ muốn đến lúc nào cũng được.
Kỳ Kỳ biết con tìm được người thân, cả ba anh em chúng đều rất vui vẻ.”
Đôi khi cô cũng sẽ thuyết phục chính mình, ai cũng sẽ phạm sai lầm, cô cũng không nên quá so đo.
Nhớ rõ từ đọc qua một quyển sách, bản thân chỉ cần lùi bước, sẽ nhìn thấy một con đường khác.Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, cho nên, cô tha thứ. cho tất cả tổn thương.
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe thì kích động, “Lam Lam, vậy trở về mẹ phải đi thăm Kỳ Kỳ cùng với anh em Tiểu Tuắn.
Đúng rồi, phim của Nhiên Nhiên sắp công chiếu đúng không?
Cha con vẫn luôn chú ý chuyện này, mỗi ngày đều nhìn ảnh ba đứa cháu cười rất hạnh phúc , trong khoảng thời gian này còn không thèm quan tâm đến mẹ .”
Lam Hân hơi sửng sốt, không nghĩ tới cha còn để ý đến mấy chuyện này, cô cười nói: “Sắp rồi, lần trước con nghe Nhiên Nhiên nói, là ngày 15/8.”
Đến lúc đó cả nhà sẽ cùng ra rạp xem.
Ngôi sao nhí Nhiên Nhiên ra mắt, ngay từ đầu đã rất nỏi bật, bộ phim đầu tay đã khiến lượng fan tăng nhiều, trong danh sách hot search cũng có tên cậu bé.
Bộ phim thứ hai này cũng đáng mong đợi, cậu được hợp tác với những ngôi sao tên tuổi, cô cũng rất mong chờ tác phẩm của con trai mình.
“Nhiên Nhiên thật sự là rất giỏi, đến lúc đó, chúng ta cùng đi rạp chiếu phim xem, lát nữa mẹ sẽ nhắn tin cho cha con, ông ấy nhất định sẽ vui vẻ.”
Lâm Mộng Nghỉ cười nói, từ sau khi tìm được Lam Lam, tâm trạng chồng bà cũng tốt lên, sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều tươi cười đầy mặt, tinh thần phấn chắn, lại có vẻ tràn đầy sức sống hon thời thiếu niên.
“Được! Đền lúc đó chúng ta cùng đi.”Lam Hân cũng cười nói.
Từ kịch bản cho tới phong cách trang điểm, bộ phim này đều được mỏ xẻ thảo luận sôi nỏi.
Hai mẹ con vừa nói chuyện cười đùa vừa tiến vào quán cà phê, tìm một chỗ khuất để ngồi xuống, Lâm Mộng Nghi tâm trạng tốt, ở cạnh Lam Lam, khác hoàn toàn lúc bên cạnh Có An An.
Với Cố An An, nó luôn biết vâng lời, ngay cả tươi cười cũng là giả tạo.
Nhưng ở cạnh con gái ruột của mình thì khác, muốn nói gì thì nói, không cần kiêng kị, loại cảm giác thân cận này xuất phát từ đáy lòng.
Hai người gọi món sau đó ngồi tiếp tục trò chuyện.
Lâm Mộng Nghi bỗng nghiêm túc hỏi: “Lam Lam, sau này con vẫn sẽ định làm việc ở công ty A Thành sao?”
Vấn đề này, bà vẫn rất muồn biết.
Lam Hân nghĩ nghĩ, trả lời : “Mẹ, anh ấy có ơn rất lớn với nhà chúng ta, mấy năm nay vẫn luôn đi tìm con, trong lòng con vẫn luôn áy náy, nhưng con thích công việc này, làm ở: đâu cũng có khác gì, miễn là làm việc mình thích là được.”
“Vậy công ty của cha con bên kia thì sao?
Ông ấy trùm bắt động sản, là người giàu nhất ở đây, hiện tại con đã là con gái của ông ấy, tài sản đó con có quyền thừa hưởng không?”
Con gái còn cả một chặng đường dài phía trước, việc này bà phải biết rõ ràng, mới có thể hỗ trợ được con mình.
Lam Hân bị hỏi có chút sửng sốt, trong đầu nhớ tới những lời cha nói tối hôm đó.
Tài sản này, đều là tâm huyết của ông, đều là cha nỗ lực bao năm đổi lấy .
Cô cười nói: “Mẹ, chuyện này con chưa nghĩ đến, chờ sau này rồi nói.”
Tuy rằng cô không biết mẹ hỏi như vậy với mục đích gì?
Nhưng dù cô có thừa kế công ty của cha hay không cũng sẽ không nói với bất cứ ai. Nhưng cô đã hứa với cha mình rằng cô sẽ học quản lý bát động sản.
Lâm Mộng Nghi nghe vậy cũng không thể mặt dày hỏi tiếp, dù sao, Dịch Thiên Kỳ từ trước đến nay ra tay hào phóng, lúc này ông ta và A Thành, đều là ân nhân của nhà họ Có.
Bà nhìn lướt qua quần áo trên người con gái, ánh mắt khẽ lóe lên, tiểu thư nhà thế gia ngày nào cũng sử dụng hàng hiệu nổi tiếng, duy trì cuộc sống cao cấp tiêu xài hoang phí.
Mà quần áo của Lam Lam tuy rằng cũng rất thời thượng , nhưng có thể nhìn ra được, là cô tự làm, cho dù kiểu dáng khác nhau nhưng khoác lên người cô cũng rất có khí chất.
“Lam Lam, ngày mai mẹ đưa con đên trung tâm mua săm, mua quần áo cho con có được không?”
Tuy rằng nhà họ đã cho Lam Lam nhưng con nhóc này cũng chưa từng động đến.
Lam Hân nhìn ra ánh mắt đánh giá của mẹ, biết bà đang nghĩ gì, “Mẹ, không cần, tuy rằng thời đại này chỉ có thể thông qua vẻ bên ngoài để phán đoán một người có tiền và có năng lực hay không , nhưng mỗi người đều có cái nhìn khác nhau.Môi trường sẽ khiến lòng tham của con người trở nên vô hạn , và những điều tốt đẹp nhất sẽ không bao giờ có giới hạn.
Con thích cuộc sống như bây giờ.”
Cô ăn mặc như vậy không khiến ai phải xáu hổ cả.Chuyện vô nghĩa nhát là dùng tiền để mua thể diện.
Mặc dù bộ trang phục lộng lẫy là biểu tượng của vị xã hội nhưng cô muốn có được nó bằng chính sức lực của mình.