Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”
Chương 380 Cô vân luôn không muốn tin vào sự thật
Lục Hạo Thành nhìn như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghịch ly rượu trong tay.
Anh không thích hút thuốc hay uống rượu, mấy thứ đó không thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng anh.Nhiều khi, anh thích vận động, đó là lúc bản thân cảm giác được thả lỏng nhát.
Những tiếng nói xung quanh rất ồn ào,Lục Hạo Thành hơi cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cùng Âu Cảnh Nghiêu.
Lục Hạo Thành thật sự quý mến và trân trọng ba người bạn này, chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện ra.
Trước kia lúc anh đau khổ, đều là bọn họ ở bên cạnh anh.
Mộc Tử Hoành cứ vài tháng lại đến ở với an mà không về nhà.
Hiện tại với Âu Cảnh Nghiêu, coi như anh cũng nợ cậu ta một đoạn tình cảm.
Lam Hân trở về nhà, liền trực tiếp đi thẳng về phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, bầu trời đầy mây đỏ, ánh sáng cuối ngày như những ngọn lửa nhè nhẹ lọt qua những ô cửa sổ kiểu Pháp dày cộp và bao trùm lấy cô.
Ánh mắt Lam Hân chút bình tĩnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lát, không có cảnh đẹp gì bên ngoài, chỉ có ánh sáng lộng lẫy.
Điện thoại trên bàn đổ chuông hai lần, là của Nhạc Cần Hi gọi tới , cô cũng không nghe máy.Trong lòng hiện giờ nhiều mâu thuẫn, cô không biết phải nói gì với Cần Hi .
“Haizz!” Lam Hân thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa lông mày, cô chưa từng thấy phiền não như vậy giờ TGỐp coon cái, Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Lâm Hân tỉnh táo vài phần, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa.
Cửa mở ra, dáng người cao lớn của Nhạc Cần Hi đứng ngược sáng, lúc này, anh giống như một vị thần giáng thé.
Lam Hân kinh ngạc khi nhìn thấy anh, trông anh mặc tây trang chỉnh tề, chắc là từ công ty trực tiếp qua đây .
Cô cười nói: “Cần Hi, anh đến rồi!”
Nhạc Cần Hi vừa nghe được giọng điệu ïu xìu của người con gái trước mặt, anh nhíu mày đi vào phòng, trong tay còn cầm hai ly trà sữa dâu.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn và hỏi:”Lam Lam, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”
Lam Hân yếu ớt ngồi xuống,cười cười: “Cẩn Hi, em còn chưa nghĩ xong.”
Nhạc Cần Hi nghe vậy, nhìn cô thật sâu, anh ngồi xuống đối diện với cô, đau lòng nói: “Lam Lam, anh biết sẽ như vậy, nên mới qua xem em thế nào.”
Lam Hân cười nói: “Cần Hi, anh lo lắng gì chứ , em đã lớn chừng này, còn sợ em lạc mắt sao.”
Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, em biết ý anh không phải như vậy.”
Lam Hân bát lực nhìn anh, tên Cần Hi này, cô đã cố tình chuyển đề tài rồi, anh còn muốn tiếp tục sao?
Nhạc Cần Hi nghiêm túc nhìn cô: “Lam Lam, lần này là một cơ hội tốt, Đào Mộng Di không phải người tử tế gì, bà ta đã làm rất nhiều việc trái pháp luật.”
Lam Hân cũng hiểu được đây là một cơ hội rất tốt : “Cần Hi, có lúc em đã nghĩ, đôi khi bị chó điên cắn một miếng, cũng phải quay lại cắn bằng được sao? Em suy nghĩ, nếu em cũng làm như vậy , có khác gì bà ta đâu?”
Nhạc Cần Hi nghe xong liền hiểu ý cô, liền hỏi:”Lam Lam, vậy em cam tâm không? Cam tâm tình nguyện bị thương tổn không?”
Câu hỏi của Nhạc Cần Hi khiến Lam Hân hơi sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cô cam tâm tình nguyện bị thương tổn sao?
Không, cô không có, tận đáy lòng cô không cam tâm.
Cô không cam tâm nhất là việc mình không thể ở bên cạnh cha mẹ ruột làm tròn chữ hiếu.
Nhạc Cần Hi nhìn vẻ mặt của cô, đã biết trong lòng cô vẫn còn hận.
Lam Hân nói: “Cẩn Hi, em không cam lòng”
“Cho nên, đừng mềm lòng.” Nhạc Cần Hi nghiêm khắc.
“Lam Lam, hãy nghĩ lại đi, mấy năm qua em đã sống thế nào , em đau khỏ, trong lòng chịu dày vò, mỗi tối đều một mình gặm nhắm nỗi đau, nghĩ lại quá khứ đã qua, Lam Lam, em cam tâm sao?
Cha mẹ ruột của em còn chưa tìm được, nhà em ở đâu cũng chưa tìm được, tất cả những chuyện này em chấp nhận bỏ qua sao?” Nhạc Cần Hi từng bước ép sát, biết cô từng nếm qua đau khổ, mỗi nhớ tới đến, anh đều đau lòng thay cô.
“Lam Lam, ” Nhạc Cần Hi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô Lam Hân hơi rụt tay về, nhưng lại bị Cần Hi nắm chặt.
Lam Hân đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, lúc này Cần Hi đã thay đổi so với dáng vẻ dịu dàng trước đây, trở nên chín chắn , trưởng thành , đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, nét lạnh lùng cứng rắn tuyệt đẹp, lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương khiến người ta muốn cách xa.
Lam Hân hiếm khi nhìn thấy mặt này của Cần Hi.Cô thỉnh thoảng đến công ty của anh, lúc nhìn từ xa, anh đúng là có dáng vẻ như vậy.
“Cần Hi, ” Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, ôn nhu cười: “Em biết anh đau lòng thay em, nếu như vậy, chúng ta hãy làm đi, hiện tại em chỉ có một suy nghĩ muốn biết Đào Mộng Di mang em đi từ chỗ nào, sẽ có thể tìm được người nhà của mình.”
Nhắc đến gia đình, Lam Hân chợt nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Cố phu nhân .
Cần Hi nắm tay thật chặt: “Lam Lam, có anh ở đây”
Chỉ máy từ ngắn ngủi, Lam Hân đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cần Hi, mấy năm nay có mọi người bên cạnh, em cũng không cô đơn.” Lam Hân chân thành nhìn qua.
Nhạc Cần Hi lúc này mới khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước đây.
“Lam Lam, vậy hãy triển khai luôn đi , việc làm của nhà họ Khương, anh đã tìm ra một số bằng chứng chứng minh .”
Lam Hân cười gật đầu, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại di động cũ và khởi động máy, Đào Mộng Di đã gửi qua rất nhiều tin nhắn, tất cả đều chất vấn cô.
Cô cười lạnh, dùng ngón tay gõ nhanh một dòng tin rồi gửi qua.
[ Đào Mộng Di, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, năm đó đã đưa Lam Hân đi từ chỗ nào .
Nếu bà không nói, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì bà đã làm. ] Gửi xong,Lam Hân đặt điện thoại lên bàn, chờ tin nhắn trả lời của Đào Mộng Di.
Thật sự cô vân không muốn tin vào sự thật kia, nên lúc này đây, cô mới cố chấp muốn biết rốt cuộc Đào Mộng Di năm đó đã mang mình đi từ đâu .
Từng lời nói của Lục Hạo Thành, bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, những nghỉ ngờ ngồn ngang cũng khiến cô phát điên.
Hai người ngồi im lặng, không nói lời nào.
Nhạc Cần Hi cầm trà sữa dâu, cắm ống hút, đưa tới tận tay cô.
Lam Hân nhìn ly nước mà cảm kích “Cần Hi, mỗi lần anh đến, cũng không quên mang đồ ngon cho em , hôm nay bận quá , còn không ăn gì, hiện tại vừa lúc đói đến hoa mắt.”
Nhạc Cần Hi đau lòng nhìn cô, “Em đó, không biết chăm sóc bản thân, dì Mộ trở lại, sẽ bảo gì làm thêm chút đồ bồi bổ cho em.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ dẫn Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ đi thư viện , lát nữa em sẽ đi nấu cơm, cha cũng khoảng bảy giò sẽ trở về, Giai Kỳ cũng đang bận, hiện tại người có thời gian nhất chính là em.”