Lục Hạo Khải bị gãy mũi, sau khi đến bệnh viện xử lý vết thương thì trở về nhà cũ họ Lục tĩnh dưỡng.
Lúc Cố An An đến nơi, Lục Tư Ân đang ngôi trên sô pha vừa khóc vừa nháo.
“Anh ơi, tin tức trên đó nói đều là sự thật sao?
Chúng ta cũng không phải là con ruột của cha, có phải hay không?
Anh trả lời em đi, vấn đề này em đã hỏi anh hơn mười lần rồi, anh vì cái gì mà không nói lời nào?
Vì cái gì không trả lời em?”
Ánh mắt Lục Tư Ấn sưng đỏ, trong khoảng thời gian này liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện, đã sắp đánh gục cô ta rôi.
Lục Hạo Khải hít một hơi thật sâu, nhìn qua em gái mình, chậm rãi gật gật đâu.
Hắn giải thích: “Ân Ân, năm đó mẹ bị cha ruột của chúng ta vứt bỏ, mẹ không còn cách nào khác, mới dùng thủ đoạn đề đưa hai anh em chúng ta đến nhà họ Lục .”
Lục Tư Ân trong khoảng thời gian ngăn không thê chập nhận sự thật này, ở lòng của cô ta, cha là người cha tốt nhất, ngay từ nhỏ đã rât yêu thương con gái út.
“Không có khả năng, điều này sao có thê chứ?
Sao ngay cả em cũng không phải chứ?”
Lục Tư Ấn nghĩ không ra, lây tính cách đa nghỉ của cha, nhiều r năm như vậy sao ông ây lại không có chút nghi ngờ nào chứ?
“Hu hu hu ” Lục Tư Ân khóc rồng lên, “Anh ơi, chuyện này có phải có sai sót gì rôi không?
Sao chúng ta lại không phải là con của cha chứ, từ nhỏ cha đã đối xử với chúng ta rất tốt, dốc lòng dạy dỗ chúng ta, dáng vẻ ân cân chụ đáo nuôi dạy chúng ta của cha đên bây giờ em còn nhớ rõ mà.”
Lục Tư Ấn than thở khóc lóc, cô ta _ cảm giác như trời cũng sập xuông, rôi, một gia đình đang âm áp bỗng chôc lại sụp đổ thành như vậy.
Nếu không có nhà, cô ta còn có thể đi nơi nào?
Làm sao có chỗ cho cô ta dung thân đây?
Tình yêu đã không có, nhà cũng không còn mà VỀ, cha cũng không phải cha ruột của mình, Lục Tư Ấn chưa từng có cảm giác cuộc đời lại thê thảm đến thê.
Lục Hạo Khải trầm mặc , đối mặt chuyện như vậy, đáy lòng hắn làm sao có thê không đau khô.
Tuy nhiên đối mặt với thống khổ, không ai có thể thay, hắn mua thuốc chữa lành, chỉ có thể đề bản thân tự thừa nhận.
Thủ đoạn năm đó của mẹ thật sự cao mình, hai lần đều lừa gạt được cha.
Cha có lòng tự trọng rât cao, tự nhiên cũng sẽ không nghỉ ngờ gì vê phương diện này, nhưng mà hiện tại thì tật cả đêu đã muộn rôi, chứng kiên cha đứng giữa ranh giới sông chết, hãn lại thờ ơ.
Hắn không có tư cách làm con trai của cha nữa.
Tình thân cũng giống như độc dược vậy, đôi khi chập nhận từ bỏ, nó lại kiếng đáng một đồng.
“Ân Ân, phần chân tỉnh thần đi, ngày tháng sau này. chúng ta vân phải tiệp tục sông tiệp .”
Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua nhà cũ nhà họ Lục mà mình đã sinh sông hơn hai mươi năm, bỗng nhiên có một loại cảm giác như bản thận là tu hú chiếm tổ, một phút đồng hồ cũng không muôn ở lại chỗ này, đây là chút tự tôn cuôi cùng của hắn.
“Chúng ta hôm nay liền chuyển đi, qua biệt thự đi.”
Lục Hạo Khải nói xong liền đứng dậy, lại nhìn thấy Cố An An đang đứng ở bậc thang phía ngoài.
Có An An cũng nhìn thấy hắn, trên .
mặt cũng không eó biêu cảm gì nhiêu.
Lục Hạo Khải bỗng nhiên cười cười, nhìn đến cô ta, đáy lòng bỗng nhiên có được một tia an ủi, “An An, anh đã nghĩ đến em vĩnh viễn cũng không muốn đến gặp anh chứ. .”
Đã biết được chuyện của hắn, với lòng tham hư vinh của cô ta, khả năng quay lưng lại từ bỏ hắn là rất cao, nhìn thấy cô ta còn có thê đến đây gặp mặt, hắn cũng thấy cảm kích “Thật xin lỗi, sau này anh không thể mang lại cho em cuộc sông em mong muôn, ngày mai chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn, ngày tháng sau này, hãy theo đuồi cuộc sống em muốn.