• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 12

“Rất có khả năng là như vậy, có điều nghe ý cô vừa nói thì ngày trước bọn họ đã từng yêu nhau à?” Tống Vinh Quang hỏi lại, thở ra một hơi gấp gáp.

“Yêu nhau sao?” Tào Văn Tinh cười lạnh một tiếng. “Tôi thấy dùng cái từ này để miêu tả quan hệ giữa hai người họ thì thật là thiếu tôn trọng các cặp tình nhân.”

“Cô Tào, vợ tôi ngày trước cũng đã từng nhắc tới cô, nói rằng cô và cô ấy trước đây có hiểu lầm rất sâu sắc, nhưng mà những hành vi của cô ấy gần đây làm tôi không dám tin hoàn toàn vào những lời cô ấy nói, cho nên tôi muốn nghe lời của cô.”

“Lý Ngọc đã nói như thế nào vậy?”

Tống Vinh Quang thuật lại những lời của Lý Ngọc. Ngoài ra, hắn cũng nói thêm Lý Ngọc và Vương Khải còn ra vào thẩm mỹ viện, thêm đó là hôm nay hắn theo dõi những việc Lý Ngọc làm ở thành phố H, chỉ là giấu đi vụ phát trực tiếp.

Tào Văn Tinh vừa uống cà phê vừa kiên nhẫn nghe tiếp, cũng không hề nói chen thêm vào một câu nào, đợi hắn nói xong, cô liền giải thích với Tống Vinh Quang, cũng coi như tự an ủi chính mình nói: “Vương Khải thực sự là mối tình đầu của tôi, tôi đi học sớm, 17 tuổi đã lên đại học, còn quá nhỏ, dễ bị loại đàn ông xấu xa lừa dối.”

Trên khuôn mặt cô nở một nụ cười ái ngại, “Thật là ngại quá, nói xa quá rồi. Tôi cho rằng họ chắc chắn có quan hệ với nhau, không chỉ như lời Lý Ngọc nói.”

Tống Vinh Quang đặt tách cà phê xuống, tò mò nhìn cô.

“Lúc đó tôi vô tình nghe được có người rỉ tai nhau, Vương Khải hứa hẹn với Lý Ngọc, chỉ cần ngủ với anh ta một đêm thì có thể có được vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh. Lý Ngọc từ lâu đã mong muốn được đóng trong một bộ phim điện ảnh, thêm nữa là bố của Vương Khải có một công ty về điện ảnh, bởi vậy chuyện này rất có khả năng là thật. Tôi không yên tâm chút nào nên đã đến nhà Vương Khải hỏi cho ra lẽ, không ngờ là lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng động mờ ám.”

“Có lẽ nào chỉ là hiểu nhầm thôi không?” Tống Vinh Quang như một cái xác khô bị rút hết nước, tựa thụp vào cái lưng ghế đằng sau.

“Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà ngày thứ 2 thì tôi được tin là Lý Ngọc thật sự đã vào đoàn phim, đóng nữ chính, hơn nữa bộ phim điện ảnh này là công ty của bố Vương Khải đầu tư.” Khuôn mặt Tào Văn Tinh lộ ra một nụ cười mỉa mai. “Anh nói xem trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy không?”

“Thế nào mà tôi lại không biết cô ấy còn đi đóng phim điện ảnh?”

“Bộ phim đó quay được một nửa thì bị bỏ rồi.” Tào Văn Tinh nhún vai. “Cho nên mới nói Lý Ngọc lần này mất cả chì lẫn chài.”

Tống Vinh Quang nhìn vẻ ngoài của Tào Văn Tinh, bất giác nhăn mày. “Nói như vậy thì thực ra cô cũng không hề nhìn thấy tận mắt là họ đã lên giường với nhau, bởi vậy cũng không loại trừ khả năng những chuyện kia là hiểu nhầm. Vậy cô có biết đạo diễn tên là gì không, tôi muốn liên hệ với ông ta một chút, nếu như thực sự có quy tắc ngầm, tôi nghĩ là ông ta chắc chắn sẽ biết.”

“Đã chết trong tai nạn xe năm ngoái rồi.” Nhìn vẻ mặt của Tống Vinh Quang từ kinh ngạc chuyển sang thất vọng, Tào Văn Tinh nhẹ thở dài. “Thật ra là anh vẫn không từ bỏ được Lý Ngọc, vì vậy trong tiềm thức anh luôn muốn chứng minh rằng cô ấy không hề ngoại tình.”

Tống Vinh Quang ôm chặt lấy đầu.”Cô có biết không, cô ấy đối với tôi rất tốt, đối với bố mẹ tôi rất tốt. Trước khi có bằng chứng xác thực thì tôi hoàn toàn không dám tin là cô ấy đi ngoại tình.”

“Vậy nếu như tìm thấy chững cứ thì sao?”

“Vậy thì chắc chắn phải ly hôn.”

“Được thôi.” Tào Văn Tinh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là một giờ ba mươi bảy phút chiều rồi. “Anh có biết Lý Ngọc ở khách sạn nào không?”

“Cô ấy không đặt trước khách sạn trên mạng, chỉ nói là khi nào đến sẽ đặt sau. Tôi sợ đánh rắn động cỏ nên cũng không hỏi.” Tống Vinh Quang cau mày.

“Ồ, cũng khá khôn ngoan đấy, vậy thì thế này đi, xét cho cùng thì tôi và cô ấy cũng coi như là người cùng nghề, tất nhiên cũng có chút quan hệ hiểu biết lẫn nhau. Tôi sẽ tìm người trong đó hỏi, xem là có thể nghe ngóng ra tên khách sạn mà họ đang ở không. Đến lúc đó anh tự mình đến đó xem, như vậy thì anh sẽ từ bỏ thôi.”

“Được thôi, thật sự là làm phiền cô rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Sau khi tạm biệt Tào Văn Tinh, Tống Vinh Quang một mình lái xe trên đường, hắn bâng quơ lái như vậy, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm dịu đi sự chờ đợi đầy lo lắng này được.

Cứ vậy mà đã đến bảy giờ tối, Tào Văn Tinh cuối cùng cũng gọi điện thoại cho hắn, nói rằng Lý Ngọc đang ở khách sạn Sheraton, nhưng đáng tiếc là không hề biết Lý Ngọc ở phòng bao nhiêu.

Nửa tiếng sau, Tống Vinh Quang đã đến nơi. Hắn đang chuẩn bị đỗ xe vào bãi đỗ thì nhìn thấy Lý Ngọc xuất hiện, bên cạnh còn có một thằng đàn ông cao lớn, bọn họ vừa đi vừa nói cười mà bước vào cửa chính của khách sạn Sheraton.

Do ánh sáng và góc độ nên hắn không thể nhìn được mặt tên đàn ông kia, tuy nhiên chỉ dựa vào dáng người Tống Vinh Quang cũng có thể chắc chắn rằng tên đó chính là Vương Khải.

Tống Vinh Quang tức điên, đầu như muốn nổ tung, mỗi bước chân đều chứa đầy sự giận dữ. Hắn nhanh chóng xuống xe đi vào khách sạn, nhưng vẫn muộn một bước, trong đại sảnh đã không thấy bóng dáng của hai người bọn họ đâu nữa.

Hắn chỉ còn cách đến quầy lễ tân, mở ảnh vợ mình trong điện thoại ra đưa cho nhân viên lễ tân. “Xin chào, đây là vợ của tôi - Lý Ngọc, xin hỏi cô ấy hiện đang ở phòng nào vậy?”

“Xin lỗi, đây là thông tin cá nhân của khách, chúng tôi không thể tiết lộ được, anh có thể gọi điện thoại hỏi vợ anh số phòng được chứ ạ?”

Tống Vinh Quang đã sớm liệu trước là nhân viên sẽ không tin lời hắn nói, vì vậy hắn lấy chứng nhận đăng kí kết hôn từ túi ra, đây là thứ hắn cố ý mang theo trước khi ra khỏi nhà.

Nhân viên lễ tân nhận lấy chứng nhận kết hôn, mở ra nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn Tống Vinh Quang một lần nữa, lông mày nhíu chặt lại. Tiếp theo, cô ta ghé vào tai nói thầm với cô nhân viên bên cạnh, và cũng cho cô gái đó nhìn chứng nhận kết hôn, sau đó nét bối rối đều xuất hiện trên mặt hai người họ.

“Rất xin lỗi, thưa anh.” Nhân viên lễ tân đầu tiên lên tiếng, cô ta dừng một chút, như thể đang suy nghĩ xem phải làm thế nào. “Vì chúng tôi không có cách nào xác minh tính chân thực của giấy chứng nhận kết hôn này, cho nên không thể nói cho anh biết số phòng của cô Lý Ngọc được ạ.”

Tống Vinh Quang rất tức giận, hắn liền mở album ảnh trên điện thoại, trong đó có rất nhiều ảnh của Lý Ngọc, sau đó đặt điện thoại trước mặt hai nhân viên lễ tân. “Các cô xem cho kĩ, đây đều là ảnh chụp của tôi và vợ tôi, bức ảnh chụp sớm nhất cũng là cách đây 3 năm rồi, thế này mà các cô cũng có thể nói là giả sao?”

“Thật lòng xin lỗi, thưa anh.”

Nhìn nét mặt hai nhân viên đều lộ ra vẻ bất lực, Tống Vinh Quang càng chắc chắn rằng hai người này biết chút nội tình sự việc. Hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Nói thật cho hai cô biết vậy, tôi nghi ngờ vợ tôi đi ngoại tình, hôm nay tôi theo dõi cô ấy thấy cô ấy đền đây, nên muốn làm rõ chuyện thực hư này. Nếu như hai người có chút đồng cảm với tôi thì hãy nói với tôi số phòng mà cô ấy đang ở, tôi đảm bảo không làm to chuyện.”

“Thật xin lỗi anh, chúng tôi có thể hiểu phần nào tâm trạng anh lúc này, nhưng mà chúng tôi cũng chỉ theo quy định mà làm thôi. Nếu như chúng tôi đưa thông tin cá nhân của khách hàng cho anh, cấp trên sẽ đuổi việc chúng tôi mất. Bây giờ công việc cũng không dễ tìm, mong rằng anh thông cảm.”

Người thứ nhất vừa nói xong thì cả hai cùng lặp lại lời xin lỗi với Tống Vinh Quang.

Tống Vinh Quang không ngừng đi đi lại lại ở sảnh lớn, trông rất rối rắm. Đột nhiên hắn dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn vào hai nhân viên lễ tân.

“Tôi có một yêu cầu cuối cùng.”

“Thưa anh, mời anh nói.”

“Tôi chỉ cần biết là bây giờ họ đang ở tầng bao nhiêu, tôi sẽ tự tìm số phòng.”

“Điều này...” Cô nhân viên có chút do dự.

“Yên tâm, tôi sẽ không nói là các cô nói cho tôi biết đâu.”

“Tầng 10, mong là tới lúc đó anh có thể bình tĩnh một chút.”

“Nhất định rồi, cảm ơn cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK