“Những điều cô nói đều là thật?” Tống Vinh Quang chỉ cảm thấy máu đang dồn lên não, gân xanh ở hai bên thái dương đều nổi lên.
“Trong tay anh đang nắm nhược điểm của tôi, tôi làm sao dám lừa anh chứ!” Ngô Mỹ Huệ vội vàng cam đoan. “Đương nhiên tôi cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm, đèn quá tối, nhưng tôi chắc chắn là anh ta không mặc áo, chân cũng là trần trụi.”
“Vậy lúc đó vợ tôi thì sao?”
“Tóc có chút lộn xộn, sắc mặt không được tốt, nhưng quần áo trên người vẫn nghiêm chỉnh.”
“Cô chắc chắn chứ?”
Ngô Mỹ Huệ nghiêng đầu nghĩ một lúc, lúc này mới chắc chắn gật đầu khẳng định.
“Vóc dáng người đàn ông đó như thế nào?” Tống Vinh Quang tiếp tục hỏi.
“Rất bình thường, không có gì đặc biệt. À, đúng rồi, có một điểm đặc biệt, mắt trái anh ta hình như có một vết bớt.”
Theo như Ngô Mỹ Huệ nói, lúc đó người đàn ông đó đang ngồi trên sô pha, Lý Ngọc lại đứng ở bên cạnh cửa, Ngô Mỹ Huệ hỏi cô ta có muốn quay lại hát không. Nhìn vẻ mặt của Lý Ngọc, hình như định đồng ý, nhưng người đàn ông đó quay lại trừng cô ta, cô ta lập tức từ chối. Cùng lúc đó, đèn trên hành lang soi lên mặt người đàn ông đó, mắt trái của người đàn ông lại hiện vẻ trống rỗng.
Nghe như vậy, Tống Vinh Quang không khỏi âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ vợ hắn bị gã đàn ông đó lợi dụng điểm yếu để uy hiếp? Ngay sau đó, hắn liền nghĩ đến cảnh tượng vợ mình bày mọi tư thế dâm đãng tùy ý để gã đàn ông kia đùa giỡn, thì khó có thể kiềm chế được lửa giận trong lòng đang dâng lên. Rốt cuộc điểm yếu gì mà khiến cho cô ta làm ra những loại chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ, vậy có khác gì đi ngoại tình đâu?
Tống Vinh Quang uống một ngụm cà phê, giống như làm thế này có thể dập tắt đi lửa giận trong lòng vậy, “Sau khi các cô rời khỏi KTV, Lý Ngọc đi đâu?”
“Tôi không biết, sau khi rời khỏi KTV tôi đến bar, vợ anh không về nhà sao?”
“Hơn một tiếng sau cô ta mới về, nhưng từ KTV chỉ mất hai mươi phút là về tới nhà.”
“Tôi cũng không biết, có thể là cô ấy cùng người đàn ông kia đi đến chỗ nào đó.” Ngô Mỹ Huệ nghi hoặc lắc đầu.
Tào Văn Tinh thấy sắc mặt Tống Vinh Quang càng ngày càng kém, biết rằng hắn đang mất bình tĩnh không thể suy xét tỉ mỉ, liền tra hỏi: “Cô có biết Lý Ngọc có quan hệ gì với người đàn ông đó không?”
“Không biết, sau đó tôi cũng hỏi Lý Ngọc nhưng cô ấy nhất quyết không nói, Vương Khải còn mắng tôi một trận, bảo là những chuyện không nên nghe tốt nhất đừng nghe, tránh rước họa vào thân.”
“Nói như vậy có nghĩa là Vương Khải biết người đó là ai?”
“Chắc là vậy.” Ngô Mỹ Huệ cúi đầu uống cà phê, từ chối cho ý kiến.
Sau đó Tào Văn Tinh lại hỏi về thời gian trước đó, sau khi cô và Lý Ngọc rời khỏi khách sạn Hoa Tinh, nhưng những gì cô ta nói vẫn khiến người khác không thể giải thích được. Buổi tối hôm đó hai người đã quyết định đi nghe hội thảo, nhưng sau khi nghe xong một cuộc điện thoại liền thay đổi không đi nữa. Cùng lúc đó cô ta cũng nhận được tin nhắn của Vương Khải, yêu cầu cô ta đưa Lý Ngọc rời khỏi khách sạn.
Sau đó bọn họ bắt xe đến siêu thị dạo một vòng, chụp mấy kiểu ảnh, tầm chín giờ, Lý Ngọc lại nhận được một cuộc điện thoại, liền một mình rời khỏi. Cô ta còn nghe thoáng qua, người đàn ông đó gọi Lý Ngọc là em yêu.
Đến tận mười một giờ đêm, Lý Ngọc mới trở về khách sạn, cả người còn toàn mùi rượu. Cô ta hỏi Lý Ngọc đã đi đâu nhưng Lý Ngọc chỉ lắc đầu, không nói một câu nào.
“Vậy sau đó cô có hỏi tại sao Lý Ngọc và Vương Khải lại làm như vậy không?” Tào Văn Tinh hỏi.
“Có chứ, nhưng Lý Ngọc quyết không nói, còn Vương Khải chỉ trả lời đúng một câu, đây là một trò chơi.” Ngô Mỹ Huệ trả lời.
Cuối cùng, Tào Văn Tinh còn đề nghị cô ta dẫn bọn họ đi gặp Vương Khải, nhưng không ngờ cô ta lại kịch liệt phản đối, thậm chí dù có phải đến cục công an đầu thú cũng không đồng ý dẫn bọn họ đi gặp Vương Khải, bởi vì như vậy không khác gì vạch mặt tổ chức, kết cục nhất định sẽ vô cùng thảm hại.
Sau một hồi tranh cãi, Ngô Mỹ Huệ mới không bằng lòng nói cho họ một vài manh mối. Thì ra, lúc trước công an đã tiêu diệt một căc cứ của Vườn địa đàng, có điều Vườn địa đàng có một chỗ dựa. Ngoài ra cô ta còn biết Vương Khải phụ trách một căn cứ nữa, thường thường sẽ ở khu quay phim trong biệt thự nằm ở thành phố H, nhưng tình hình cụ thể thì cô ta không biết.
Biệt thự của Vương Khải toàn là kiến trúc màu trắng ba tầng, thêm vườn hoa phía trước và phía sau, rộng khoảng hai ba mẫu đất, được xây tường che vây quanh, giống như một trang viên hùng vĩ.
Tống Vinh Quang đứng trên tầng thượng của một nhà chung cư, tay cầm kính viễn vọng từ xa nhìn vào khu biệt thự của Vương Khải. Thực ra hắn không nhìn được nhiều, chỉ có thể thấy những chiếc xe ra vào cổng với một phần căn phòng của biệt thự. Những căn phòng này luôn luôn đóng chặt cửa sổ, rất khó để nhìn thấy hình dáng bên trong của căn phòng.
Đây còn là vị trí tốt nhất mà bọn hắn có thể tìm thấy.
Tống Vinh Quang đã xin nghỉ việc để điều tra manh mối, hắn với Tào Văn Tinh thanh phiên nhau canh giữ, ngày đêm theo dõi biệt thự của Vương Khải. Để che mắt người ngoài hắn và cô còn đóng giả làm cặp tình nhân, thuê một phòng ở tầng trên cùng.
Thế nhưng đã theo dõi mấy ngày nay rồi mà vẫn không tra ra được manh mối gì, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một vài người dọn vệ sinh ra vào. Đến lúc hai người tuyệt vọng chán nản nhất thì phát hiện ra manh mối.
Từ kính viễn vọng nhìn xuống, có hai chiếc xe Maserati màu đen xuất hiện. Qua cửa kính chắn gió trong suốt, có thể nhìn thấy Vương Khải lái xe đang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, nhìn nét mặt lúc nói chuyện thì xem ra hai người rất thân thiết.
Tống Vinh Quang gọi Tào Văn Tinh, để cô nhanh chóng lên sân thượng. Tào Văn Tinh lập tức bỏ lại chuyện đang làm, kích động chạy lên, lúc cô nhìn vào kính viễn vọng, chỉ nhìn thấy chiếc xe Maserati chạy vào cổng to, trong chớp mắt liền biến mất.
Song cô liếc mắt một cái, trừng thật to, một lúc lâu không nói câu nào.
“Có phát hiện ra cái gì không?” Tống Vinh Quang thúc giục nói.
Tào Văn Tinh chậm rãi bỏ kính viễn vọng xuống, nét mặt cổ quái, “Chúng ta có thể đã khai thác được một tin mới, người ngồi ở ghế phụ chính là một ngôi sao nam trẻ tuổi mới nổi gần đây.”
Sau khi Tống Vinh Quang nghe xong mặt đầy ngạc nhiên, còn nói liệu có phải chỉ là trùng hợp, dù sao bố của Vương Khải cũng là người có địa vị trong công ty điện ảnh, gã có qua lại với nghệ sĩ cũng là bình thường. Tào Văn Tinh không trả lời, mà chỉ cầm kính viễn vọng tiếp tục quan sát, trong lòng nghĩ nếu Vườn địa đàng thật sự có liên quan đến những nghệ sĩ trong làng giải trí, vậy thì cần phải đổi lại kế hoạch một chút, vì thế một kế hoạch mạo hiểm hiện lên trong đầu cô.
Chỉ một lúc sau, cửa biệt thự xuất hiện thêm một vài chiếc xe, ngồi trong xe chủ yếu là những nghệ sĩ nam trong nghành giải trí. Điền này khiến cho họ âm thầm vui mừng nhưng lại khó hiểu nghi hoặc, bởi từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa nhìn thấy một người phụ nữ nào.
Rất nhanh bọn họ liền biết đáp án. Căn phòng ở tầng ba của biệt thự bật sáng, qua màn che cửa sổ hiện lên hình ảnh hai người đàn ông đang dây dưa với nhau.
Hóa ra bọn họ đang diễn màn tình dục chủ đề tình yêu đồng tính ư!
“Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Lúc hỏi câu này trái tim của Tống Vinh Quang vẫn đang đập thình thịch.
Tào Văn Tinh cầm điện thoại bấm số, cô khua tay bảo hắn đừng lên tiếng, sau đó để điện thoại vào bên tai, liền nghe thấy cô nói với người ở đầu dây bên kia: “Phóng viên Lý à, tôi có một tin tức nóng, một số nghệ sĩ nam đang làm tình với nhau, cô có hứng thú không?”
Bốn mươi phút sau, mười mấy chiếc xe phóng viên đến vây quanh khu biệt thự, bọn họ thuộc những công ty giải trí truyền thông khác nhau, sau khi được Tào Văn Tinh cung cấp thông tin, liền không ngừng kéo nhau tới đây. Cả một dàn phóng viên đang khiêng những máy quay từ trên xe lao xuống vây chặt ngoài cổng lớn. Thậm chí có người to gan đến mức bắc thang định trèo qua tường xông vào.