Chỉ một lúc sau đã có một vài phòng viên trèo qua tường vào bên trong, từ bên trong mở cửa chính ra, lập tức nhóm phóng viên ồn ào lao vào, một đám hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ trên mặt đất.
Vài tên bảo vệ trong biệt thự định ra tay ngăn dám phóng viên lại, thế nhưng người ít không cản được đám đông, tất cả đều bị giẫm đạp trên mặt đất, chỉ có thể ôm đầu tránh bị thương, không hề còn dáng vẻ hung ác như lúc đầu.
Ngay sau đó, trong biệt thự là một mảng hỗn loạn, đèn trong phòng dần dần được bật sáng, chỉ nhìn thấy những bóng người sau cửa sổ đang điên cuồng chạy loạn, giống như một màn hài kịch.
Tống Vinh Quang tay nắm chặt kính viễn vọng, nhìn thấy những cánh cửa sổ trên tầng ba của biệt thự lần lượt mở ra, hai nghệ sĩ nam run bần bật đứng trong góc tường, toàn thân trần trụi, dùng tay che lại phần dưới của mình, gầm lên giận dữ với đám phóng viên đứng ở cửa. Chỉ tại cách quá xa, hắn không nghe thấy bọn họ đang hét cái gì.
“Cô làm mọi chuyện to lên là muốn phía cảnh sát can thiệp sao?” Tống Vinh Quang quay sang hỏi Tào Văn Tinh cũng đang xem kịch hay.
“Chính xác, phía cảnh sát vẫn e ngại người đứng phía sau của Vườn địa đàng mới không dám điều tra sâu, vậy thì em sẽ cho họ một thời cơ tốt. Chỉ cần trợ giúp đám phóng viên vạch trần chuyện này, đương nhiên sẽ làm xôn xao dư luận, đến lúc đó thử xem còn ai có thể một tay che trời nữa đây.”
Tào Văn Tinh vừa nói vừa nhìn hai nghệ sĩ nam đã không nhịn nổi chạy đến đập camera của đám phóng viên, khuôn mặt đỏ lên vì phấn khích. Tống Vinh Quang nghiêng đầu nhìn, trong lòng không nhịn được mà rét lạnh, đây không phải là một hủ nữ đấy chứ?
Tốc độ truyền bá thông tin của thời đại công nghệ thông tin thật sự rất nhanh, khi phía cảnh sát còn chưa hay biết gì thì tin tức này đã được lan tỏa rộng rãi trên các trang mạng. Đặc biệt là dưới sự âm thầm đẫn đường của Tống Vinh Quang và Tào Văn Tinh, Vườn địa đàng lần đầu tiên gây ra sự chú ý tới công chúng, kết quả là “Tấm màn đen”, “mua bán dâm” những từ tương tự như vậy cùng lúc tràn ngập trên mạng xã hội.
Lúc này, hai kẻ khởi xướng đang ngồi ăn sáng trong nhà hàng, mặc dù thức cả đêm nhưng trên mặt bọn họ vẫn rực rỡ đầy hưng phấn.
Tào Văn Tinh nhấc bát sữa đậu nành lên cụng vào bát sữa đậu của Tống Vinh Quang giống như đang uống rượu vậy, sau đó một hơi uống sạch, “Lão Tống, lần này chúng ta chọc đúng chỗ rồi.”
“Đương nhiên rồi, lần này chắc chắn phía cảnh sát hận chúng ta đến chết luôn, cũng không biết khi nào cảnh sát mới cho chúng ta gặp Vương Khải nhỉ.” Nói xong, vẻ hưng phấn trong mắt của Tống Vinh Quang cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự lo âu.
Vài giờ trước đó, phía cảnh sát đã can thiệp giải quyết, bắt giữ Vương Khải và những người có liên quan, nhưng tin tức đã bị lộ, gây ảnh hưởng lớn, tình hình này khó có thể cứu vãn.
“Đã làm đến nước này thì đến lúc đó nhất định sẽ có cách.” Tào Văn Tinh lại rất tự tin. Cô đưa tay lấy điện thoại trên bàn, mở Facebook ra xem tin tức mới nhất về chuyện này, vừa xem được một lúc, mặt lập tức biến sắc.
Tống Vinh Quang nhận điện thoại từ tay cô, lúc nhìn thấy cũng hết sức kinh ngạc. Thì ra mấy bức ảnh mà phóng viên chụp được ở biệt thự của Vương Khải là cảnh đám đàn ông không một mảnh vải che thân đang vật lộn với nhau mà không hề ý thức được có những vị khách không mời mà đến.
Mà Vương Khải lại là một trong số đó.
Tống Vinh Quang biết Vương Khải là mối tình đầu của Tào Văn Tinh, mặc dù không biết mối quan hệ của họ đã đi đến mức nào, nhưng có thể thấy rõ Vương Khải là một vết thương sâu trong lòng cô, vì thế mà đến tận bây giờ cô cũng chưa từng yêu thêm một ai.
Vậy mà bây giờ lại phát hiện Vương Khải là một tên đồng tính!
Tống Vinh Quang ngượng ngùng đặt điện thoại xuống, “Thật không ngờ, hắn lại là một kẻ lưỡng tính.”
Tào Văn Tinh đơ người một lúc, lập tức giận tím mặt, đập bốp vào đầu Tống Vinh Quang, “Lưỡng cái đầu anh, bà đây không hề có quan hệ gì với hắn.”
“Ặc, không phải lúc trước hai người từng yêu nhau sao?” Tống Vinh Quang xoa xoa đầu, tỏ ra rất vô tội.
Tào Văn Tinh giận dỗi ngồi một lúc, sau đó mới kể lại chuyện lúc trước của cô với Vương Khải.
Lúc Tào Văn Tinh lên năm nhất đã gặp Vương Khải trong một buổi hoạt động đoàn, sau đó Vương Khải liền theo đuổi cô, qua vài tháng, hai người trở thành người yêu của nhau. Từ đầu đến cuối Vương Khải luôn tỏ ra rất quân tử, yêu đương bình thường, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, thậm chí Tào Văn Tinh còn chủ động khiêu khích nhưng gã ta lại lảnh tránh.
Điều này tất nhiên sẽ khiến Tào Văn Tinh nghi ngờ, còn hỏi thẳng có phải gã ta không thích cô, bởi Vương Khải nổi tiếng là kẻ háo sắc ở trường, nhưng đối với cô lại tôn trọng hết mực. Nhưng gã lại bảo chính vì thích nên càng phải tôn trọng, như vậy tình cảm giữa hai người mới lâu dài được, vì vậy cô liền tin.
Chỉ là cô không ngờ tới Vương Khải và Lý Ngọc lại cấu kết với nhau, phá vỡ giấc mộng của cô. Không những đau lòng, cô còn có cảm giác nhục nhã đối với sức quyến rũ của mình, người yêu nổi tiếng lăng nhăng, nhưng lại không bao giờ động vào cô.
“Cho dù anh chê cười tôi cũng phải nói, bao nhêu năm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, tôi cũng đâu có xấu lắm, tại sao hắn ta lại ghét bỏ tôi như vậy chứ?” Tào Văn Tinh thở dài, trên mặt cũng tỏ vẻ như trút bỏ được gánh nặng, “Lâu như vậy mới lộ ra là một tên gay.”
“Đã không còn tình cảm từ lâu rồi, nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn có liên quan gì đến tên cặn bã đó.”
“Nghe cô nói như vậy thì Vương Khải thích đàn ông, bình thường chúng ta nhìn thấy chỉ là bộ mặt giả tạo của hắn ta, vậy là vợ tôi không có quan hệ bất chính gì với hắn ta rồi?”
“Cũng đúng, nhưng tôi nghĩ có lẽ Lý Ngọc có bí mật gì đó không thể nói cho người khác biết, nếu không tại sao cô ta luôn nói dối?” Tào Văn Tinh nghĩ một lúc lại tiếp tục nói: “Mà Vương Khải chắn chắn biết bí mật đó là gì.”
Vừa nói xong, điện thoại cô liền đổ chuông. Vừa nghe điện thoại đã nghe thấy tiếng gào thét của Từ Hoành: “Tào Văn Tinh, xem chuyện tốt mà cô đã làm đi!”
“Ặc, sao anh đã biết rồi?”
“Nói thừa, cô nghĩ cảnh sát đều là đồ bỏ đi sao? Ông đây còn biết không chỉ có cô, mà còn có Tống Vinh Quang nữa kìa.”
Tào Văn Tinh nghe mà nhức hết tai, liền đưa điện thoại ra xa, rồi cười xòa nói: “Đội trưởng Từ, là tôi không đúng, sau này sẽ tìm cơ hội nhận lỗi với anh, nhưng bây giờ anh có thể giúp bọn tôi gặp mặt Vương Khải một chút được không? Chúng tôi có việc quan trọng cần hỏi anh ta.”
“Sao cô không yêu cầu lên trời luôn đi?”
Tào Văn Tinh đang định mở miệng giải thích gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Từ Hoành ngắt lời: “Đừng phí lời nữa, bây giờ các người lập tức đến cục cảnh sát. Làm ra chuyện lớn như vậy vẫn còn dám chạy loạn bên ngoài, cô tưởng rằng người đứng sau Vườn địa đàng dễ chọc như vậy sao, chỉ sợ người giết các người sắp tìm đến nơi rồi.”
“Được, chỉ tại lúc trước tôi chưa cân nhắc kĩ lưỡng, bây giờ chúng tôi lập tức đến đó.”
Giọng của Từ Hoành rất to, Tống Vinh Quang ngồi bên cạnh cũng đã nghe hết những gì anh ta nói, vì vậy sau khi Tào Văn Tinh cúp điện thoại, hai người cũng không cần nói nhiều nữa, lập tức thanh toán rồi vội vàng ra khỏi nhà hàng.
Tào Văn Tinh đi trước ra bãi đỗ xe, đang định lấy con xe Jeep Wrangler của mình thì bị Tống Vinh Quang kéo lại. Cô quay lại, nhìn ánh mắt của Tống Vinh Quang, liền hiểu ý.
Nếu như người đứng sau Vườn địa đàng muốn tiêu diệt bọn họ, thì con xe Jeep Wrangler kia của cô chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của chúng. Cách duy nhất bây giờ là phải tìm một phương tiện khác để rời khỏi đây, có lẽ đó là đường sống duy nhất của bọn họ.
Vì vậy hai người liền quay lại, đi đến điểm xe buýt. Dù bọn chúng có điên cuồng đến đâu có lẽ cũng không dám ra tay trên xe buýt. Đúng lúc họ bước lên xe buýt thì từ xa một ngọn lửa bùng lên chói mắt ở bãi đỗ xe, ngay sau đó là tiếng nổ chói tai.