Vào một buổi chiều âm u, Tống Vinh Quang cầm một bó hoa tươi tới nghĩa trang thăm Lý Ngọc. Hắn đặt bó hoa trước bia mộ, khẽ nói: “Bà xã, anh tới thăm em này.”
Tiếp theo, hắn lấy một lá thư trong túi ra, trên lá thư có ghi dòng chữ: Gửi cho ông xã em yêu nhất.
Đây là lá thư Lý Ngọc nhờ người khác gửi đi khi còn sống. Tống Vinh Quang biết nhất định trong thư nhắc tới rất nhiều bí mật, chính là bí mật mà hắn từng dùng cả sinh mạng để tìm ra. Chỉ là sau khi Lý Ngọc qua đời, hắn không có dũng khí để mở nó. Mà hôm nay là ngày Thẩm Hạo bị xử tử hình, hắn nghĩ đã đến lúc nên đọc lá thư này rồi.
Hắn nhẹ nhàng xé một đầu phong bì ra, từ từ rút ra một tờ giấy viết thư, chậm rãi đọc.
“Ông xã, không biết còn có thể gọi anh thế này không?
Lúc anh nhận được lá thư này, có lẽ em đã chết, hoặc là anh và em đã ly hôn rồi. Cho nên em không cần phải tiếp tục che giấu những chuyện em từng không dám để anh biết nữa.
Đến bây giờ, em vẫn chưa nói thật với anh mà dùng hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để giấu diếm. Thật ra em cũng không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng em chỉ muốn nói rằng, em không phải là một cô gái tốt. Tuy nhiên kể từ khi quen biết anh, đúng là em chưa từng làm chuyện gì phản bội anh.
Chuyện này vẫn nên kể từ đầu đi.
Em có một người bạn cấp ba tên là Thẩm Hạo. Hắn từng theo đuổi em nhiều năm, đến năm nhất đại học, em cảm động trước sự kiên trì của hắn nên đồng ý yêu hắn. Dĩ nhiên, những tiếp xúc thân mật nhất giữa bọn em cũng chỉ dừng lại ở nắm tay và ôm nhau.
Về sau, Vương Khải nói với em, có một cơ hội làm diễn viên chính trong phim, hỏi em có muốn tham gia hay không. Em hỏi là phim gì, gã chỉ nói cho em biết là một bộ phim ướt át, trong đó sẽ có một đoạn diễn cảnh giường chiếu. Đầu tiên em từ chối, nhưng về sau không chống lại nổi sức hấp dẫn của việc nổi tiếng nên đành nhận lời.
Nhưng em phải nhấn mạnh một điều là em thật sự không hề làm tình trong lúc diễn, đó là họ dùng kỹ thuật chỉnh sửa ảnh để làm giả thôi, còn dán keo trên người nữa. Dĩ nhiên sau khi anh nghe em giải thích như vậy cũng sẽ không tha thứ cho em đâu. Dù sao em tiếp xúc gần gũi với mấy người đàn ông kia trong trạng thái gần như lõa lồ, vì vậy em thật sự không phải cô gái tốt.
Lại nói vể Thẩm Hạo. Sau khi hắn biết em từng quay cảnh giường chiếu đã chủ động chia tay với em, hơn nữa còn bỏ học. Về sau, hắn bị người ta lừa tới khu vực Tam giác vàng, trở thành một tay buôn ma túy. Không ngờ hắn càng làm càng lớn, cuối cùng biến thành trùm ma túy.
Lúc em sắp tốt nghiệp đại học, hắn quay lại thành phố H, còn có ý đồ dùng ma túy để khống chế em. Nói thật, ngày ấy em suýt nữa cả đời không ngóc đầu lên nổi, may mà em tốt số nên mới thoát khỏi hắn ta, tới thành phố L và quen biết anh.
Ba năm vừa qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của em. Song ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến tháng năm năm nay, rốt cuộc Thẩm Hạo cũng phát hiện ra em.
So với hồi gặp hắn ba năm trước, em phát hiện hắn còn biến thái hơn cả trước kia. Hắn lập lên một tổ chức tên là Vườn địa đàng chuyên quay video gợi tình, hơn nữa còn thuê một người phụ nữ có vóc người rất giống em để đóng vai của em. Theo lời hắn nói, mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ kia bị đám đàn ông trêu đùa, hắn lại nhớ tới dáng vẻ năm xưa em diễn cảnh giường chiếu, giúp hắn hưng phấn lên.
Ngoài ra, Thẩm Hạo còn ép em cùng hắn chơi trò bắt kẻ ngoại tình, chủ yếu là cố ý làm giả em ngoại tình, không ngừng khiến ông xã nghi ngờ. Nếu sau cùng ông xã khẳng định em ngoại tình, vậy tức là em thua, mà nếu thua thì sẽ trở thành nô lệ tình dục cho hắn.
Đương nhiên em không chịu chơi trò đó, nhưng nếu em cự tuyệt thì hắn sẽ gửi ảnh nóng mà em từng chụp cho anh. Em rất sợ nên đành phải đồng ý, chẳng qua em cũng đã chuẩn bị tinh thần tự tử bất cứ lúc nào.
Về phần Vương Khải, gã chỉ là một quân cờ trong tay Thẩm Hạo. Mấy năm trước, Thẩm Hạo dùng ma túy để điều khiển gã, cho nên Thẩm Hạo bảo gã làm gì thì gã làm cái đó. Còn Ngô Mỹ Huệ nữa, cô ta còn chưa cả được coi là một quân cờ, chỉ là người mà Vương Khải cố ý cài cắm bên cạnh em, là đạo cụ để dẫn dắt ông xã nghi ngờ em.
Thời điểm em viết lá thư này, Thẩm Hạo lại đưa ra một yêu cầu quá đáng với em. Hắn bắt em buôn bán ma túy giúp hắn, nếu không sẽ làm tổn thương đến anh. Em không còn cách nào nữa, chỉ đành đồng ý.
Ông xã, anh nói xem, nếu đời người có thể lặp lại một lần nữa thì tốt biết bao. Nếu em có thể bắt đầu lại từ đầu, em tuyệt đối không đi quay phim nóng kia đâu, cũng không yêu đương với tên Thẩm Hạo kia.
Dĩ nhiên, nếu em có thể bắt đầu lại lần nữa, em hy vọng sẽ được quen biết anh ở những năm tháng tươi đẹp nhất của đời mình.”
Đọc xong lá thư, giọt nước mắt của Tống Vinh Quang cũng khô rồi. Hắn nhẹ nhàng gấp tờ giấy viết thư lại, nhét vào phong bì, sau đó lấy bật lửa đốt. Dưới ánh lửa bập bùng, lá thư biến thành tro bụi bay đi theo gió, cùng đi qua năm tháng.
Tống Vinh Quang đứng lên, phủi quần, nói một câu “Bà xã, anh đi đây, lần sau lại đến thăm em” rồi rời khỏi nghĩa trang.
Lúc này, gió lớn nổi lên xua tan mây đen trên bầu trời, ánh nắng soi xuống mặt đất, chiếu lên bia mộ Lý Ngọc.
Nơi chính giữa tấm bia là một bức ảnh của Lý Ngọc. Trong tấm ảnh, cô cười rất tươi.
Tống Vinh Quang vừa mới ra khỏi nghĩa trang thì một chiếc Jeep Wrangler dừng lại bên cạnh. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt rạng rỡ của Tào Văn Tinh. Ánh mắt Tống Vinh Quang thoáng hiện nét cười, tiếp theo hắn nhanh chóng mở cửa xe rồi chui vào trong.
“Sao em biết anh ở đây?” Tống Vinh Quang hỏi.
“Trực giác của phụ nữ thôi.” Tào Văn Tinh đắc ý nhướng mày rồi tăng tốc lái xe về phía trước.
“Anh bảo này, sao em cứ thích chiếc Jeep này thế nhỉ.” Tống Vinh Quang đưa tay khẽ gõ nhịp trên tay vịn của ghế ngồi.
“Bởi vì Jeep đơn giản tự nhiên, vô cùng đáng tin. Dù tôi đi đến đâu, nó cũng có thể đưa tôi đến đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa.”
“Thật ra anh cũng là người đàn ông vậy đấy, đơn giản tự nhiên, vô cùng đáng tin. Dù em đi đâu, anh cũng có thể đưa em đi, gió mặc gió, mưa mặc mưa.”
Tào Văn Tinh mấp máy môi, cố gắng kiếm chế nụ cười sắp nở trên khóe môi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Thật ra thì anh muốn nói...” Hắn dừng lại chốc lát như thể sắp đưa ra quyết định cực kỳ quan trọng, “Thật ra thì anh muốn nói, chúng ta kết hôn đi.”