Tống Vinh Quang nghĩ vận mệnh đúng là một đứa trẻ ngỗ nghịch, luôn thích đùa giỡn hắn. Mỗi lần hắn nghĩ rằng có thể tận tay nắm được thóp của vợ, xông lên xem thì lại phát hiện ra đó chỉ là một sự nhầm lẫn.
Mà sự nhầm lẫn lần này lại còn là một đòn trí mạng.
Sau khi mái tóc rối bù che trên mặt được vén lên, khuôn mặt người phụ nữ hiện ra trước mắt Tống Vinh Quang. Ngay cả khi vết đỏ nhàn nhạt vì cái tát vừa nãy vẫn còn in trên má trái thì vẫn không thể phủ định được vẻ đẹp tao nhã tuyệt thế của gương mặt này. Đây là gương mặt có thể quyến rũ tất cả những gã đàn ông, tuy nhiên lại không phải là gương mặt của Lý Ngọc – vợ hắn. Người phụ nữ tay vẫn che bên má trái còn sưng đỏ, thất thanh kêu lên: “Anh bị thần kinh à, sao không diễn theo kịch bản?”
Tống Vinh Quang lùi về sau hai bước, nhìn người phụ nữ với ánh mắt không dám tin. “Có phải cô tên là Tường Vy không?”
Người phụ nữ không hề trả lời mà gọi hai người cao to vạm vỡ đến, bảo bọn họ bắt Tống Vinh Quang lại. Hai tên cường tráng nói: “Chị Tường Vy yên tâm đi, bảo đảm sẽ dạy bảo cho tên này ngoan ngoãn nghe lời.” Nói rồi liền lôi Tống Vinh Quang rời khỏi sân khấu.
Tống Vinh Quang bị áp giải đến một tầng hầm bỏ trống, không hề có một đồ vật gì. Đột nhiên, hắn giãy ra hỏi sự kìm kẹp của hai tên kia, quay người bỏ chạy ra bên ngoài, nhưng bụng lại bị thúc một cú đấm mạnh, đau đến mức khiến hắn gập cả người lại, hai người kéo hắn đến góc tường, bẻ tay hắn ra phía sau rồi buộc vào một cái ống.
“Nhóc con, mày cũng không xem xem đây là chỗ nào, lại còn dám đến giở trò?” Một trong hai tên mang theo giọng nói đặc trưng của vùng Đông Bắc uy hiếp.
“Các người đây là bắt cóc, là phạm pháp...”
Chưa để Tống Vinh Quang nói xong câu, nắm đấm của hai tên đó đã giáng xuống như vũ bão, đánh mạnh vào ngực, vào bụng, vào đầu hắn, tiếng bụp bụp trầm đục vang lên.
“Ông đây chính là làm việc phạm pháp đấy. Nói, ai sai mày đến làm loạn?”
Tống Vinh Quang nhổ ra một ngụm máu lẫn nước bọt: “Không có ai sai tôi đến cả, tôi đến tìm vợ tôi.”
Hai gã cường tráng kia nghe xong câu này thì đột nhiên sửng sốt, tiếp sau đó là một tràng cười lớn vang lên. “Mày nói Tường Vy là vợ mày, vậy trên đầu mày chắc là phải mọc nhiều sừng lắm rồi đấy. Tên mắt híp còn lại chế giễu.
“Không phải người phụ nữ ấy, nhưng hình xăm trên mông cô ta giống y hệt hình xăm của vợ tôi.”
Lúc này, Tường Vy đột nhiên đẩy cửa tầng hầm bước vào. “Vậy vợ của anh là ai, tên gì?” Cô ta hỏi.
“Lý Ngọc.” Tống Vinh Quang do dự một lát nhưng vẫn nói ra tên vợ mình.
Trong nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt của Tường Vy thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại như bình thường. Cô ta lắc đầu nói: “Ở đây không có người nào tên như thế cả.”
Sự thay đổi biểu cảm nhanh chóng trên mặt Tường Vy khi nãy không thoát khỏi tầm mắt của Tống Vinh Quang, vậy nên đương nhiên hắn không tin câu phủ định này. “Nếu như không có, tại sao trên mặt cô lại lộ ra vè kinh ngạc?”
“Ừm, chỉ là tôi có một người bạn, bà ta cũng tên như vậy, nên mới có chút bất ngờ. Có điều, người bạn này của tôi đã là một bà cô hơn 50 tuổi rồi, vợ anh chắc không già đến thế chứ?”
“Nhưng biểu cảm lúc nãy của cô không giống với kiểu trùng hợp cho lắm.”
“Lẽ nào tôi nói vợ anh không có ở đây anh còn không vui mừng à? Hay anh muốn làm một gã bị cắm sừng, muốn nhìn thấy vợ mình bị cả tá gã đàn ông khác cưỡi?” Cô ta tiến lên phía trước hai bước, đối mặt với Tống Vinh Quang. “Có điều vừa nãy anh nhắc đến hình xăm con bướm, vậy anh có biết trong Vườn địa đàng này, hình xăm con bướm đại biểu cho ý nghĩa gì không.?”
Chưa kịp để Tống Vinh Quang trả lời, cô ta liền tự mình nói ra. Trong Vườn địa đàng , hình xăm con bướm là biểu tượng của diễn viên cấp hoàng kim, chỉ có chín diễn viên sở hữu nó. Màu sắc của mỗi hình xăm đều không giống nhau, phân biệt gồm các màu: đen, trắng, đỏ son, cam, vàng, xanh lá cây, xanh nước biển, xanh da trời, tím. Mà hình xăm con bướm màu đen là thể hiện cho diễn viên đứng đầu trong số chín người, người đại biểu nó chính là Tường Vy.
“Kiểu dáng của hình xăm con bướm là do chúng tôi đã mời chuyên gia xăm hình quốc tế có chuyên môn cao nhất đến thiết kế, theo lý mà nói không thể xuất hiện một hình xăm nào giống y đúc được. Tôi không biết anh nghe chuyện hình xăm ở đâu, nhưng rõ ràng anh đã hiểu nó một cách rất phiến diện.” Tường Vy khoanh hai tay trước ngực, híp mắt nhìn Tống Vinh Quang, ánh hào quang trong mắt ngày càng lạnh đi.
“Đợi đã!” Chính vào lúc Tường Vy định ra lệnh cho hai tên cao to kia tiếp tục tra tấn, giọng nói của Tống Vinh Quang đã cất lên cắt ngang hành động của bọn họ. “Tôi vẫn còn có một câu hỏi. Mấy ngày trước, tôi tham gia vào nhóm Vườn địa đàng 4, nhìn thấy có một người phụ nữ đeo mặt lạ làm chuyện đó, tôi nghi ngờ cô ta là vợ tôi, sau đó tôi còn nghe Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm của các cô nói người đó là Tường Vy, vậy nên tôi mới cho rằng đây chính là mã số của vợ tôi. Nhưng trên mông của người trong đoạn video đó không hề có hình xăm con bướm, mà vợ tôi cũng sau lúc đó mới xăm.”
“Nói đùa gì thế, bà đây trước nay chưa từng phát trực tiếp bên ngoài phạm vi của nhóm, chỉ có thành viên VIP mới được xem biểu diễn. Anh nói, anh rốt cuộc là ai, còn nói thêm mấy lời xằng bậy nữa đừng trách bà đây không khách sáo.” Càng về sau, giọng Tường Vy càng trở nên cao vút, đến cả ngũ quan xinh đẹp cũng theo đó mà trở nên vặn vẹo.
Phản ứng của Tường Vy càng khiến Tống Vinh Quang khẳng định rằng có gì đó ẩn giấu bên trong, tuy nhiên bây giờ hắn đã bị khống chế, căn bản không thể moi ra được chân tướng. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, sớm biết như thế này, đáng lẽ hắn nên nói cho Tào Văn Tinh biết được vị trí của Vườn địa đàng, ít nhất khi bản thân gặp nguy hiểu cũng còn có người giúp đỡ.
Bây giờ Tào Văn Tinh đang ở trong phòng làm việc của đồn công an tỉnh, miêu tả lại tình tiết vụ án cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự Từ Hoành: “Đội trưởng Từ, chuyện đại khái giống như những gì tôi vừa kể lại. Tôi có thể khẳng định Vườn địa đàng chính là ở Hào Hối, mong anh có thể phái mấy cấp dưới đi điều tra một chút, nếu như muộn thêm chút nữa sợ là không còn kịp nữa.”
Từ Hoành trầm mặc hút thuốc, khuôn mặt anh ta ẩn hiện dưới làn khói thuốc, không nhìn rõ được biểu cảm, nhưng bàn tay anh ta đặt trên bàn nắm chặt lại rồi lại thả lỏng ra, có thể nhìn ra được, tâm trạng của anh ta không hề bình tĩnh.
“Đồng chí Tiểu Tào, chuyện này...” Giọng của Từ Hoành rất khàn, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy tiếng ho khan, “Thật sự rất khó, những người ở khu Hối Hào đều là dân trong giới thượng lưu, thậm trí còn có cả người nước ngoài, nếu như tùy tiện xông vào kiểm tra sẽ gây ra vấn đề về chính trị.”
“Lẽ nào cứ phải dung túng cho bọn dâm ô đó nhở nhơ ngoài vòng pháp luật ư?” Tào Văn Tinh tức giận bất bình nói.
“Cô để tôi suy nghĩ đã, để tôi nghĩ cách.” Từ Hoành lại hít một hơi thuốc dài. “Đến lúc đó sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.”
“Bỏ đi, không cần điều tra nữa, tự tôi đi tìm là được rồi.” Tào Văn Tinh cầm túi đeo lên, đứng dậy bước về phía cửa. “Đội trưởng Từ, anh thay đổi rồi, trở thành một tên quan nhát chết, nếu như bố tôi ở nơi chín suối mà biết được, ông nhất định sẽ cảm thấy rất buồn.”
“Đợi đã.” Từ Hoành gọi với theo Tào Văn Tinh đang sắp bước ra khỏi cửa. “Cô không cần lấy những lời này kích động tôi. Cô cho rằng tôi muốn lúc nào cũng phải nhìn trước ngó sau, lúc nào cũng sợ hãi rụt rè à? Có những chiếc ghế phải đích thân ngồi lên mới biết có bao nhiêu vấn đề phải suy xét, cân nhắc. Nếu như tùy tiện phá vỡ quy tắc, thì sẽ chỉ gây ra tai họa càng lớn hơn mà thôi.” Anh ta lại thở một hơi dài, dập tắt điếu thuốc đang hút dở. “Nhưng nếu cô đã nhắc đến lãnh đạo quá cố thì tôi vẫn nên làm một chút gì đó, không thể để cô một mình đi tìm nguy hiểm được.”
Tào Văn Tinh vẫn quay lưng về phía Từ Hoành, trên mặt lộ ra một nét cười nhạt nhòa. “Đội trưởng Từ, vừa nãy là tôi nói sai, anh chính là một cảnh sát vô cùng có lòng nhiệt huyết.”
“Bớt nịnh hót đi.”
Trong tầng hầm dưới biệt thự, Tống Vinh Quang đã bị đánh đến thương tích đầy mình, thần trí cũng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Một chậu nước dội lên đầu, hắn không kiềm được mà rùng mình một cái, mắt cũng dần hé mở.
“Được đấy, thật không nhìn ra anh lại còn diễn màn giả vờ hứng tình trước mặt bọn tôi. Nói, anh với ả nhà báo kia có quan hệ gì, không nói tôi giết anh.” Tường Vy hung ác quát.