• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 35

Lúc rời khỏi Cục Cảnh sát đã là tám giờ sáng. Tống Vinh Quang gọi điện thoại cho Tào Văn Tinh, muốn thông báo kết quả thẩm vấn tên buôn ma túy kia cho cô biết. Kết quả điện thoại vang lên mười mấy tiếng tít tít liên hồi mà Tào Văn Tinh vẫn chưa bắt máy.

Tống Vinh Quang bắt đầu bất an. Hắn biết Tào Văn Tinh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải nghe điện thoại trong vòng ba tiếng đầu tiên, vì thế trước giờ điện thoại là vật bất ly thân. Mà lần trước Tào Văn Tinh không nghe máy đúng là bị bắt cóc. Hắn càng nghĩ càng sợ, lo lắng cô gặp bất trắc nào đó, cho nên kiên trì gọi mấy lần, song vẫn không ai bắt máy.

Chiếc điện thoại hắn nắm chặt trong tay liên tiếp vang lên tiếng báo bận, lòng bàn tay hắn rỉ mồ hôi vì sợ hãi. Hắn quay người nhìn cổng cục cảnh sát, muốn đi vào báo nguy nhưng lại sợ càng khiến Tào Văn Tinh rơi vào cảnh hung hiểm hơn.

Cuối cùng hắn quyết định đến nơi ở của Tào Văn Tinh xem sao, biết đâu cô ngủ thiếp đi nên mới không tiếp điện thoại. Thật ra hắn cũng biết chẳng qua mình đang tự an ủi bản thân, chỉ vì bây giờ hắn chưa nghĩ ra biện pháp nào khác tốt hơn.

Nửa giờ sau, hắn tới trước cửa nhà Tào Văn Tinh, phát hiện cửa chống trộm chỉ khép hờ. Trong nháy hắn, cơn lạnh buốt lan tràn khắp toàn thân khiến hắn không ngừng run sợ. Hắn lảo đảo xông vào nhà, vừa gọi to tên Tào Văn Tinh vừa kiểm tra từng phòng một, ngay cả gầm giường và tủ quần áo cũng không bỏ sót. Tuy nhiên cho dù hắn có lật tung từng góc lên cũng không hề tìm ra tung tích Tào Văn Tinh.

Hắn ngã ngồi xuống nền nhà bên cạnh sô pha, gương mặt trắng bệch như người chết toát lên nỗi tuyệt vọng. Đột nhiên hắn chạm phải một góc nhọn khá cứng, quay đầu lại mới phát hiện ra là một chiếc hộp hình vuông.

Hắn chưa bao giờ thấy thứ này ở nhà Tào Văn Tinh, có lẽ vị khách không mời nào đó vừa đến lúc trước bỏ lại. Chẳng lẽ bên trong để lại manh mối nào đó liên quan tới Tào Văn Tinh ư?

Nghĩ đến đây, hắn lập tức đưa tay mở hộp ra, không ngờ lại trông thấy cái đầu của Ngô Mỹ Huệ, đôi mắt cô ta vẫn mở trừng trừng nhìn hắn.

Khoảnh khắc này, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, suýt nữa đã ngất đi. Cùng lúc đó, điện thoại chợt đổ chuông, nhưng giờ phút này cả người hắn kiệt quệ, không còn sức lực mà móc điện thoại ra.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, dai dẳng giống như đòi mạng. Sau cùng, hắn run rẩy lấy điện thoại từ túi ra, đặt bên tai rồi “alo” một tiếng.

“Anh Tống, thấy món quà tôi tặng cho anh chưa?” Loa nghe truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

“Chính mày giết Ngô Mỹ Huệ phải không?” Tống Vinh Quang khàn giọng quát lên.

“Chẳng lẽ mày không thích món quà này sao?”

“Thẩm Hạo, mày đúng là biến thái!” Tống Vinh Quang bám vào tay vịn sô pha, loạng choạng đứng lên.

“Không, không, không, xin hãy gọi tao là quý ngài Trò Chơi, tao thích cái tên này hơn.”

“Tóm lại mày muốn thế nào?”

“Có hứng thú chơi một trò không?” Gã đàn ông tự xưng là quý ngài Trò Chơi dừng lại chốc lát, thấy Tống Vinh Quang không đáp lại, gã mất hứng, dứt khoát tung lá bài tẩy mà Tống Vinh Quang quan tâm, “Bố mẹ mày và Tào Văn Tinh đều nằm trong tay tao, mà tiền cược của trò chơi này chính là tính mạng của bọn họ.”

Sắc mặt Tống Vinh Quang lập tức chuyển từ trắng bệch sang xanh mét, từ xanh mét biến thành đỏ ngầu: “Tên họ Thẩm kia, nếu mày dám động đến một sợi tóc của họ, tao nhất định khiến mày không được chết tử tế đâu.”

“Đã nói với mày rồi, bây giờ tao là quý ngài Trò Chơi.” Gã khó chịu nhắc lại.

“Nói đi, rốt cuộc mày muốn tao làm thế nào, chỉ cần mày không làm hại họ là được.” Tống Vinh Quang hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói ôn hòa.

“Tao nhốt bố mẹ mày và Tào Văn Tinh ở hai địa điểm khác nhau trong thành phố H, hơn nữa trên người họ có gắn bom hẹn giờ, bắt đầu đếm ngược từ một giờ. Mày cần chạy đến đó trong thời gian mà tao chỉ định, đồng thời cắt bỏ dây màu đỏ của quả bom, như vậy mới có thể ngăn cản nó phát nổ. À, đúng rồi, có hai điều cần phải nhắc nhở mày, thời gian mà tao cho mày chỉ đủ cắt bỏ quả bom ở một nơi thôi. Vả lại chỉ một mình mày mới được tham gia trò chơi này, nếu có người thứ hai nhúng tay vào, vậy hai quả bom đều phát nổ trước thời hạn.”

“Mày đúng là đồ chó má.” Tống Vinh Quang nghiến răng nghiến lợi chửi.

“Thật ra tao rất thích xem phim, đây là trò chơi tao học từ trong một bộ phim thôi, hy vọng mày chơi vui vẻ.” Dứt lời, gã lập tức cúp điện thoại.

Ngay sau đó, Tống Vinh Quang nhận được hai tin nhắn, ghi rõ địa điểm nhốt con tin, ngoài ra còn kèm theo cả hình ảnh bố mẹ và Tào Văn Tinh bị buộc túi thuốc nổ trên người và trói vào ghế.

Giờ khắc này, hắn rơi vào mâu thuẫn khổng lồ, tất nhiên hắn không thể để bố mẹ bị giết hại, song hắn cũng không đành lòng để mặc Tào Văn Tinh chết đi. Trong lúc hắn đang tiến thoái lưỡng nan, điện thoại lại nhận được một tin nhắn nữa.

Trong tin nhắn đính kèm một tấm ảnh thời gian đếm ngược, trên đó hiển thị thời gian còn lại của hắn là 59 phút 58 giây. Hắn biết mình còn rất ít thời gian, không thể do dự mãi được, nếu không cả ba người họ đều phải chết. Cuối cùng, hắn quyết định đi cứu bố mẹ.

Tống Vinh Quang vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, đồng thời thầm chửi thề, chỉ cần cứu bố mẹ xong, hắn chắc chắn sẽ đích thân báo thù cho Tào Văn Tinh, cho dù thịt nát xương tan cũng chẳng màng.

Năm mươi phút sau, Tống Vinh Quang đi tới một tòa nhà 30 tầng đang xây dở dang, cứ thế cắm đầu cắm cổ lao vào, chạy đến cầu thang. Dựa theo mô tả trong tin nhắn, bố mẹ hắn bị giam giữ ở tầng trên cùng, vì vậy hắn phải leo hết 30 tầng cầu thang trong vòng 10 phút.

Rốt cuộc hắn cũng leo tới tầng thượng khi chỉ còn lại một phút đồng hồ cuối cùng. Thế nhưng trước mặt hắn giờ đây không phải là bố mẹ mà là Tào Văn Tinh.

Giờ khắc này, Tống Vinh Quang đau khổ không tả, hắn biết lúc này bố mẹ mình chết chắc rồi.

Hắn quỳ phịch xuống đất, gào lên một tiếng “bố mẹ” rồi im hẳn. Tiếp theo, hắn lảo đảo đứng dậy, xông về phía Tào Văn Tinh. Tuy rằng kết quả bố mẹ hắn chắc chắn phải chết, nhưng hắn tuyệt đối không thể để Tào Văn Tinh chết trước mặt mình được.

Bây giờ chỉ còn lại ba mươi giây cuối cùng. Tống Vinh Quang gỡ con dao giắt trên người Tào Văn Tinh xuống, định cắt sợi dây màu đỏ kia. Nhưng vào lúc này, Tào Văn Tinh lại lên tiếng ngăn cản động tác của Tống Vinh Quang.

“Đừng cắt sợi dây màu đỏ, cắt sợi màu xanh ấy.”

Tống Vinh Quang ngẫm nghĩ, nhưng ngay sau đó cũng hiểu ý Tào Văn Tinh. Nếu Thẩm Hạo tự nhận là quý ngài Trò Chơi, coi việc trêu đùa lòng người làm thú vui, vậy tất nhiên không thể tin những lời nói của gã được, ít nhất dựa vào địa điểm giam giữ con tin, hắn đã phải nếm quả lừa rồi. Cho nên hắn cắn răng, quyết định cắt sợi dây màu xanh. Cùng lúc đó, đồng hồ đếm ngược dừng lại ở tám giây cuối cùng.

Ngay lúc này, Tống Vinh Quang nghe thấy tiếng vỗ tay đằng sau lưng. Hắn vội vàng quay người, bỗng trông thấy Thẩm Hạo vừa vỗ tay vừa đi về phía họ. Mà đằng sau Thẩm Hạo chính là Lý Ngọc có vẻ mặt phức tạp cùng với mấy tên đàn em hung ác mang súng.

“Cô Tào thật thông minh, không ngờ cô lại đoán được sợi dây màu xanh có thể ngăn cản vụ nổ.” Thẩm Hạo dừng lại cách họ năm sáu mét.

Tào Văn Tinh hừ khẩy, chán ghét ngoảnh mặt đi.

“Thẩm Hạo, thằng chó này, vì sao mày lại làm như vậy?” Tống Vinh Quang chắn trước mặt Tào Văn Tinh, quát to với Thẩm Hạo, tiếp theo lại trừng mắt với Lý Ngọc, “Quả nhiên cô và thằng chó này là cá mè một lứa.”

Lý Ngọc mở miệng, định giải thích gì đó nhưng cuối cùng không thốt nổi chữ nào, chỉ nhìn lại Tống Vinh Quang với ánh mắt đau thương. Trước dáng vẻ đau khổ của cô, Thẩm Hạo vô cùng thích thú, dịu dàng nói: “Cưng à, em và chồng em đều thua rồi.”

“Mà kẻ thua thì đều đáng chết!” Đột nhiên Thẩm Hạo như thể lên cơn động kinh, gào to rồi móc ra một khẩu súng, chĩa vào Tống Vinh Quang rồi bóp cò.

Một tiếng nổ vang lên, Lý Ngọc ngã phịch xuống trước mặt Tống Vinh Quang, một dòng máu đỏ chói mắt lan tràn bên dưới người cô. Hóa ra cô dùng thân mình chắn viên đạn bắn vào Tống Vinh Quang.

Ngay tại thời điểm này, Từ Hoành dẫn đại đội cảnh sát vọt lên, nhanh chóng chế ngự Thẩm Hạo và đàn em của gã, lật ngược tình thế.

Tống Vinh Quang cứ ngỡ phen này mình chết chắc, không ngờ mọi chuyện lại thay đổi trong nháy mắt. Lý Ngọc cản súng giúp hắn, mà Từ Hoành lại chế ngự được Thẩm Hạo. Giờ phút này, hắn mừng mừng tủi tủi, không biết nên nói gì cho phải, chỉ quỳ một gối trước người Lý Ngọc, khẽ gọi tên cô.

Một lát sau, Lý Ngọc từ từ mở mắt, nở nụ cười đẹp đến nhói lòng: “Ông xã, em không phải người con gái tốt, nhưng mà, nhưng mà em không hề ngoại tình.” Nói xong, cô nhắm hai mắt lại, hơi thở cũng biến mất.

Tống Vinh Quang ôm cổ Lý Ngọc gào khóc nức nở. Từ Hoành cũng thổn thức, đi tới khẽ vỗ vai động viên hắn: “Mong cậu bớt đau buồn. Ít nhất bố mẹ cậu vẫn bình an vô sự. Lúc trước chúng tôi được Lý Ngọc báo tin nên đã thành công cứu hai ông bà ra rồi.”

Nghe xong, Tống Vinh Quang càng khóc to hơn, không biết giọt nước mắt ấy là vui sướng hay là bi thương.

Nửa năm sau, Thẩm Hạo bị xử án tử hình với tội mưu sát, buôn bán ma túy, bắt cóc, mang súng phi pháp, xây dựng đường dây mại dâm cùng nhiều tội danh khác, lập tức bị thi hành án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK