Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý định này. Dù sao thì hắn cũng không quen Vương Khải, cũng không biết ngày thường Lý Ngọc dùng giọng điệu thế nào nói chuyện với Vương Khải, nếu như để lộ ra sơ hở, sẽ làm mất hoàn toàn manh mối, vậy thì coi như mất cả chì lẫn chài rồi.
Hắn tắt khung chat với Vương Khải, sau đó mở dòng thời gian Zalo của Lý Ngọc. Nếu như đây đã là một tài khoản dùng lâu năm, vậy thì dòng thời gian nhất định sẽ có dấu vết tương tác giữa Lý Ngọc và nhưng người khác. Hắn chỉ cần tìm hiểu từng cái một, nhất định có thể phát hiện được các mối quan hệ đằng sau mà Lý Ngọc che giấu.
Hắn nhìn thấy Lý Ngọc tổng cộng có một nghìn bảy trăm năm mươi trạng thái, mà trạng thái cập nhật gần nhất là ba tháng trước.
Trong trạng thái đó Lý Ngọc viết: Tôi điên cuồng chạy về phía mặt trời, tưởng rằng như vậy có thể thoát khỏi đêm đen, nhưng vừa quay đầu lại nhìn, thì ra đó lại chính là cái bóng của bản thân.
Dưới trạng thái có năm bình luận, trong đó có tới bốn cái chỉ là lời châm chọc, hoặc hỏi thăm mấy năm nay Lý Ngọc đi đâu rồi, không hề có gì đáng quan tâm. Nhưng dòng bình luận cuối cùng lại thu hút sự chú ý cao độ của Tống Vinh Quang, bởi vì đó là lời bình luận của Vương Khải.
Bình luận của Vương Khải chỉ có năm chữ: Em thoát không nổi đâu.
Tống Vinh Quang nắm chặt nắm đấm, toàn thân không kìm được mà run lên. Trạng thái của Lý Ngọc hết sức mơ hồ, nhưng trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành, có lẽ trong quá khứ Lý Ngọc đã từng bị chuyện gì đó uy hiếp, hơn nữa còn có liên quan tới Vương Khải.
Chẳng lẽ là ở thời đại học, Vương Khải đã nắm được điểm yếu nào của Lý Ngọc, bây giờ lại vì chuyện đó mà ép Lý Ngọc phải quan hệ với gã, thậm chí còn muốn cô đứng trước camera bị mấy người đàn ông thay nhau đùa giỡn.
Vừa nghĩ tới vợ mình vì bảo vệ một bí mật không thể cho người khác biết mà dạng chân trên giường, tùy ý để vật thô bỉ đó của người đàn ông khác ra ra vào vào vào, hắn lại hận không thể chạy một mạch vào phòng ngủ, dựng cô dậy mà hỏi cho ra lẽ.
May mà lý trí đã chiến thắng kích động, hắn mới không làm mấy hành động lỗ mãng đó. Phải biết rằng là lúc mà Lý Ngọc cập nhật trạng thái đó cũng chính là ngày kỉ niệm hai năm ngày cưới của họ. Lý Ngọc vui vẻ hệt như một chú thỏ non, cả ngày đều tìm cách nên chúc mừng như thế nào, chẳng hề xuất hiện chút mảy may u sầu.
Một người phụ nữ có thể che giấu tốt như vậy trước mặt chồng mình, lại có thể bị dọa bởi mấy câu chất vấn sao? Không biết chừng còn bịa đặt ra một số lời giả dối nhưng lại khiến cho hắn bỏ qua một cách không có lý do.
Cho nên, hắn chỉ đành áp chế lại ham muốn bộc phát cơn giận, tiếp tục lướt xem trạng thái của Lý Ngọc. Có điều kì lạ là, trước dòng trạng thái đầu tiên đó, Lý Ngọc có ba năm không cập nhật bất cứ trạng thái nào, hoặc cũng có thề là đã xóa đi rồi.
Nhìn thời gian, đếm ngược thời gian thì dòng trạng thái thứ hai đó là vào thời gian năm bốn đại học. Tiếp theo Tống Vinh Quang lướt một mạch mấy trăm dòng trạng thái của Lý Ngọc, dường như đều là mấy mẩu chuyện vụn vặt của cuộc sống, không phải là ăn thì là dạo phố hoặc selfie, giống như đại đa số những nữ sinh khác.
Thời gian này cũng không nhìn thấy Vương Khải xuất hiện.
Dần dần từ cửa sổ vọng vào tiếng người dọn về sinh quét rác, thi thoảng còn nghe tiếng xe lao đi vun vút, trời sắp sáng rồi. Hắn ngáp một cái, suy nghĩ xem có nên quay về nghỉ ngơi một chút, đêm mai lại điều tra để tránh bị vợ phát hiện không?
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một dòng hiển thị “Chỉ mình tôi”, phía dưới còn có một dòng bình luận khá là thẳng thắn.
Lý Ngọc, cô đúng là loại phụ nữ vô liêm sỉ! Uổng công tôi trước đây tin cô như vậy, tôi đúng là có mắt như mù rồi!
Ngay bên dưới có một dòng phản hồi lại của Lý Ngọc:
Tinh Tinh, tất cả chỉ là hiểu nhầm, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện có được không?
Người bình luận không hiện nick name, chỉ hiện một dãy số, rõ ràng là hai bên đã không còn là bạn bè nữa.
Tiếp sau đó, hắn lại lướt xuống những dòng trạng thái cũ hơn, phát hiện tài khoản Zalo này rất thường xuyên bình luận. Từ sự tương tác của hai người có thể biết được chủ nhân của tài khoản kia nhất định là bạn cùng phòng của Lý Ngọc, còn có quan hệ rất tốt với nhau.
Nhưng tại sao hai người họ lại đoạn tuyệt quan hệ với nhau?
Hơn nữa đối phương còn nói Lý Ngọc là loại phụ nữ vô liêm sỉ?
Trong giây lát, hắn dường như đánh hơi được mùi chuyện xấu. Hắn quyết định phải làm quen với người phụ nữ này, có lẽ cô ta sẽ cho hắn biết bí mật gì đó. Vì thế, hắn dùng điện thoại của mình, gửi lời mời kết bạn cho tài khoản Zalo kia.
“Ông xã, anh đang làm gì thế?”
Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng của Lý Ngọc, Tống Vinh Quang giật mình, suýt nữa đánh rới điện thoại trong tay. “Sao em lại ra đây?” Tống Vinh Quang vừa vờ như bình tĩnh hỏi một ngược lại một câu, vừa tìm cách giấu điện thoại của Lý Ngọc đi.
Nhưng Lý Ngọc đã chú ý tới chiếc điện thoại của mình không còn để trên bàn, lập tức trong mắt có tia cảnh giác. Cô đi đến, cầm lấy điện thoại, bật sáng màn hình. “Nửa đêm không ngủ, cầm điện thoại của em làm gì?”
Thấy đã không có cách nào trốn được nữa, Tống Vinh Quang chỉ đành bất chấp nói dối vài câu, “À, nửa đêm không ngủ được, dùng điện thoại lên mạng một chút, nhưng điện thoại của anh đột nhiên lại dở chứng nên dùng điện thoại của em một chút.”
“Thì ra là như vậy. Không còn sớm nữa rồi, hay là mình đi ngủ đi, nếu không ngày mai lại lờ đà lờ đờ đó.”
“Được, vậy ngủ ngon nhé.” Tống Vinh Quang đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc này, tim hắn đập rất nhanh, phải dùng chút nước lạnh để làm bản thân hồi phục lại tinh thần. Cũng may ban nãy hắn đã kịp để điện điện thoại trở về màn hình chính, chắc Lý Ngọc cũng không biết hắn đã xem qua Zalo.
Lý Ngọc quay trở về phòng ngủ, sau đó mở phần ứng dụng chạy ngầm, phát hiện ứng dụng Zalo chính thức xếp đầu tiên ở những ứng dụng đang trong trạng thái đang vận hành.
Cô không kìm được mà mặt mày biến sắc, mau chóng mở Zalo ra, màn hình hiện ra khung của dòng thời gian trên Zalo. Trong phút chốc, máu trên mặt Lý Ngọc như bị rút cạn, trắng bệch như một tờ giấy, cô ngây ngốc nhìn điện thoại, mãi lâu sau mới có phản ứng lại.
Tới tận khi nghe thấy tiếng Tống Vinh Quang ra khỏi nhà vệ sinh, cô mới phục hồi lại tinh thần, sau đó liền hoảng hốt tắt ứng dụng Zalo đi, đặt điện thoại lại lên bàn trang điểm, nằm xuống giường vờ như đã ngủ say.
Chín giờ sáng, Tống Vinh Quang bị báo thức gọi dậy, hắn rất không muốn dậy. Lý Ngọc đã đi làm rồi, cô chuẩn bị bữa sáng để sẵn trên bàn ăn, và một tờ giấy dặn dò Tống Vinh Quang nhất định phải ăn sáng.
Tống Vinh Quang ăn xong, liền vội vàng tới công ty làm việc. Hắn làm biên dịch ở một công ty dịch thuật. Công việc sáng nay nhiều tới mức hắn không có thời gian nghỉ xả hơi.
Đến tận một giờ trưa hắn mới có một chút thời gian nghỉ ngơi. Hắn vừa ăn vừa mở Zalo trên điện thoại. Vừa đăng nhập, liền nhìn thấy bạn đại học đó của Lý Ngọc đã chấp nhận lời mời kết bạn, đáng tiếc là đang không hoạt động.
Cùng lúc đó, hắn lại nhận được tin nhắn của Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm.
“Này, anh đẹp trai!”
“Anh đây, người đẹp nhớ anh à?” Tống Vinh Quang cũng nhắn tin cho cô ta, phía sau còn thêm biểu cảm nháy mắt cười.
“Vâng ạ, chỗ phía dưới của người ta ngứa quá, muốn được anh đẹp trai xoa xoa hộ.”
“Em là muốn anh dùng tay hay là muốn anh dùng súng xoa cho em đây?”
Thực ra, bây giờ Tống Vinh Quang chẳng hề có chút tâm trạng mà tán tỉnh, nhưng chỉ vì muốn moi được thông tin hữu dụng nên đành câu được câu chăng mà đối phó cô ta. Thậm chí vì muốn lấy lòng còn gửi cho đối phương hồng bao bảy trăm nghìn. Sau khi hai người nói chuyện qua lại mấy chục tin nhắn, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm cuối cùng cũng chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, anh đẹp trai, có phải anh rất muốn được vuốt ve cô Tường Vy kia không? Em đây có cách.”