• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8

Tống Vinh Quang nhếch môi mỉa mai, cuối cùng cá cũng cắn câu.

“Đúng vậy, anh đây cực thích chơi gái đã có chồng.” Hắn cố kiềm chế cơn thịnh nộ, ấn gửi tin nhắn đi.

“Anh đẹp trai à, anh biến thái quá đi, nhưng em lại thích!”

Sau đó, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm lại giới thiệu cho Tống Vinh Quang quá trình kiểm tra đánh giá. Đầu tiên, họ sẽ chọn ra một vài thành viên ngoài nhóm, thăm dò xem có mục đích tham gia vào nhóm chính và tận hưởng những dịch vụ kích thích hơn hay không. Nếu đồng ý thì nộp 16,5 triệu đồng phí đăng kí tham gia, sau đó, trong thời gian đã chỉ định, đi đến địa điểm được chỉ định để hoàn thành một nhiệm vụ mà họ giao.

“Thế mấy việc đấy có liên quan gì đến việc được vuốt ve cô Tường Vy kia không?

“Anh đẹp trai à, anh còn nhớ cái nhóm chính lần trước em nói với anh không? Ở đó có thể tham gia quay phim đấy! Chỉ cần anh trở thành thành viên của nhóm chính, thì có thể xin diễn cùng Tường Vy rồi.”

“Tốt vậy!” Tống Vinh Quang gửi một biểu tượng cười nham hiểm. “Vậy sau khi gửi lời mời xong thì bao lâu mới được phê duyệt?”

“Hì hì, cũng nhanh thôi, ngày thứ hai sau khi kiểm tra đánh giá xong thì có màn biểu diễn của Tường Vy rồi, ngạc nhiên chưa? Kích thích không?”

Thấy Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm trả lời vậy, sắc mặt Tống Vinh Quang trở nên rất đáng sợ, dọa cho cô nữ thực tập sinh ở bàn bên cạnh vội vã chuồn khỏi văn phòng. Hắn thoáng điều chỉnh lại tâm trạng, rồi ra vẻ gửi một biểu tượng kích động, cũng không quên hỏi hiện tại có tổng cộng bao nhiêu người đăng kí tham gia rồi.

“Hiện tại thì có mỗi anh thôi, nhưng nếu anh không đồng ý hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, thì cơ hội này đành nhường cho người khác.”

“Biểu diễn tổ chức ở đâu vậy?”

“Yên tâm đi, ở thành phố H thôi.”

Suy nghĩ một lát, cuối cùng Tống Vinh Quang cũng chuyển khoản 16,5 triệu đồng phí đăng kí tham gia. Bên kia làm việc có vẻ sát sao chuyên nghiệp, chắc không tới mức lừa hắn 16,5 triệu đồng đâu.

Xác nhận chuyển khoản thành công, Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm liền nói với Tống Vinh Quang ba ngày sau đến thành phố H, đến lúc đó sẽ có người nói cho hắn nhiệm vụ cụ thể.

TốngVĩnh Ba hỏi nhiệm vụ ấy như thế nào nhưng bên kia nhất quyết không nói, khăng khăng là đợi hắn đến thành phố H rồi sẽ biết. Hắn dự cảm nhiệm vụ này chắc chắn không đơn giản, thậm chí còn rước họa vào thân. Nhưng vì muốn tìm ra chân tướng nên hắn quyết định ba ngày tới sẽ đến thành phố H một chuyến.

Khi Tống Vinh Quang về đến nhà thì đã chạng vạng tối, Lý Ngọc đã về nhà trước, chuẩn bị xong một bữa cơm thịnh soạn, lại toàn món hắn thích. Vợ hắn có gì đó không bình thường, mặc dù trước đây Lý Ngọc cũng dịu dàng, săn sóc như vậy, nhưng hai hôm nay, thái độ cô lại trở nên ân cần quá mức.

Tống Vinh Quang cười nhạt, nhưng sắc mặt vẫn như thường. Sau bao dằn vặt suốt hai ngày nay, hắn cũng bắt đầu biết cách che giấu những ý nghĩ của mình trước mặt Lý Ngọc.

Lúc ăn cơm, Tống Vinh Quang đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vừa và cơm vừa nói: “Bà xã này, anh đột nhiên nhớ ra, ba ngày tới anh phải làm thêm ca đêm, e là tối không về nhà ngủ được, đến lúc đó em không cần phải nấu cơm cho anh nữa đâu, một mình em ăn là được rồi.”

Không ngờ Lý Ngọc nghe xong liền cười, nói: “Trùng hợp vậy, em cũng đang định nói với anh, ba ngày tới em phải đi đào tạo, chắc mất gần một tuần đấy.”

Như có vật sắc nhọn đâm qua tim, Tống Vinh Quang tim đập thình thịch, bát cơm trong tay hắn rơi xuống, vỡ từng mảnh, hạt cơm văng tung tóe khắp nơi.

Thời gian lại trùng hợp như vậy, quả thực hắn không dám nghĩ sâu hơn.

“Anh sao vậy?” Lý Ngọc ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt những mảnh bát vỡ lên, “Anh đừng động đậy, cẩn thận nó cứa vào chân.”

Vỗ vỗ hai gò má, Tống Vinh Quang thầm hận bản thân không đủ bình tĩnh, chỉ mong Lý Ngọc không phát hiện điều gì bất thường.

“Anh không sao, tại không cẩn thận trượt tay thôi.Cả ngày hôm nay ngồi gõ bàn phím nhiều quá, cổ tay mất cảm giác luôn rồi.” Tống Vinh Quang nói.

Lý Ngọc thu dọn mảnh bát vỡ và đống cơm vãi trên sàn xong, hai người họ tiếp tục ăn cơm. May là lúc đó, Tống Vinh Quang khống chế được cảm xúc của mình, hắn thản nhiên hỏi: “Em phải tham gia hoạt động đào tạo gì vậy?”

“Đào tạo pháp luật ấy mà. Sắp tới, đài bọn em phải làm một chương trình liên quan đến pháp luật, em là MC nữa, lão sếp bắt em phải học chút kiến thức pháp luật, tránh đến lúc đó gây trò cười cho thiên hạ.”

“Một mình em thôi sao?”

“Không, còn có cả Mỹ Huệ nữa. Không biết là em đã kể với anh chưa, Mỹ Huệ bị điều đến đài bọn em làm MC, còn làm chương trình mới cùng em nữa, nên cô ấy cũng phải đi đào tạo.”

“Được rồi, xem ra cả tuần tới anh lại đơn độc “phòng không giường trống” rồi.” Tống Vinh Quang ra bộ đùa, sau đó lại quay ra hỏi: “Thế đi đào tạo ở đâu đấy?” Tống Vinh Quang nháy mắt hỏi Lý Ngọc, với ý đồ có thể tìm được vết tích nói dối trên mặt cô.

“Không xa, ở thành phố H thôi.”

Nghe vợ đáp, Tống Vinh Quang lập tức nghĩ đến tiết mục biểu diễn tiếp theo của Tường Vy, lại còn cũng ở thành phố H. Thời gian và địa điểm đều trùng nhau, điều này khiến cho hắn phải nghi ngờ “đi công tác” chỉ là viện cớ, rõ ràng là vợ hắn lấy thân phận là Tường Vy để xuất hiện ở Vườn địa đàng, sau đó lẳng lơ dâm đãng để lũ đàn ông chơi đùa.

Mặc dù đã cố nhắc nhở bản thân không được tức giận, thế nhưng huyết áp hắn vẫn không ngừng tăng. Nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng của vợ lúc này đây trông giả tạo hết sức.

“Ông xã đừng chỉ có ăn mỗi thịt như thế, anh ngồi máy tính nhiều, nên ăn thêm chút rau đi.” Lý Ngọc gắp rau cải cho Tống Vinh Quang . “Kể ra mấy năm nay em toàn ở thành phố L, cũng chẳng biết thành phố H thay đổi ra sao rồi nữa! Lần này vừa hay có cơ hội đi đào tạo, được về thăm lại nơi đó rồi.”

Lý Ngọc vui vẻ nói, hồn nhiên không phát hiện ra khuôn mặt của Tống Vinh Quang càng lúc càng tái. Cuối cùng, Tống Vinh Quang cũng đặt bát cơm còn dở xuống, nói là đã ăn no rồi, liền đi vào nhà vệ sinh.

Lý Ngọc nhìn chiếc ghế trông không ở đối diện, đột nhiên cô cũng chẳng buồn ăn nữa. Cô cúi đầu dọn dẹp mâm cơm thịnh soạn trên bàn, đổ hết vào thùng rác trong góc bếp, mở vòi nước để nước chảy đến nửa bồn, sau đó thả bát đũa vào.

Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống bồn rửa bát, làm mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cảm giác ẩm ướt nơi khóe mắt khiến cô nhận ra rằng mình đang khóc.

Đi từ nhà vệ sinh ra, Tống Vinh Quang thấy Lý Ngọc đang lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh bồn rửa bát khóc thút thít, nước mắt như những trân châu tuôn xuống, cô cắn chặt hàm răng, không dám phát ra tiếng.

Phút giây ấy, trái tim sắt đá của Tống Vinh Quang tan chảy trong nháy mắt. Hắn nghĩ, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, vợ hắn vô tội.

“Ông xã đang nghi ngờ em đúng không?” Thấy Tống Vinh Quang đang nhìn, cô vội vã lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi.

“Không, sao em lại hỏi vậy?”

“Rõ ràng là vậy, em biết mà.”

“Không phải đâu em, em nghĩ nhiều rồi.” Tống Vinh Quang đưa tay ra đỡ cô dậy, dang hai tay ôm lấy bờ vai gầy của cô.

“Em biết, kể từ tối hôm em về muộn, anh đã nghi ngờ em rồi, không quan tâm em giải thích ra sao. Em cũng hiểu mà, tuy chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn có kẻ xuyên tạc, nói em xinh đẹp vậy chắc chắn lắm người theo đuổi. Nhưng em là người như thế sao, bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bản thân anh còn không rõ sao?”

Tiếp đó, Lý Ngọc lại kể với anh những chuyện của mấy năm về trước. Bố mẹ Lý Ngọc mất sớm, bạn bè cô cũng không nhiều, sau khi kết hôn với Tống Vinh Quang, cô coi Tống Vinh Quang là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô, thậm chí đối xử với bố mẹ chồng như bố mẹ ruột mình vậy.

“Anh biết, anh biết, em đừng nghĩ nhiều nữa.” Hắn nhìn Lý Ngọc ngân ngấn nước mắt và nói, dù hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, rằng Lý Ngọc đang diễn kịch, nhưng vẫn thấy đau lòng.

“Anh chẳng biết gì hết, nếu anh biết thì tại sao anh lại lén xem trộm điện thoại của em chứ?”

“Anh không xem trộm mà.” Tống Vinh Quang hoảng sợ, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh.

“Em phát hiện anh xem Zalo của em, phiên bản em đặt trong folder.”

Tiếng tim đập văng vẳng bên tai Tống Vinh Quang, thôi thúc như tiếng gõ trống trận vậy. Hắn chậm rãi buông bàn tay đang ôm Lý Ngọc ra, mặt hiện rõ nét sợ sệt:

“Vậy em có gì muốn nói với anh không?”

Trước đây, hắn cũng từng lo rằng Lý Ngọc phát hiện chuyện hắn lén xem trộm Zalo của cô, nhưng không ngờ cô lại chủ động nói ra, hắn không kịp chuẩn bị. Trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, vừa mong đợi Lý Ngọc sẽ nói ra quan hệ giữa cô và Vương Khải, vừa khẩn cầu cô phủ nhận điều đó. Như vậy hắn sẽ không phải đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Theo lời Lý Ngọc nói, cô có hai tài khoản Zalo, tài khoản mà hôm qua Tống Vinh Quang thấy là tài khoản mà thời đại học cô dùng, tài khoản đó đều là bạn đại học của cô, hoặc là những bạn bè cô quen biết lúc bấy giờ.

Về sau, vài người hiểu lầm cô nên đặt điều nói xấu sau lưng, khiến quan hệ giữa cô và mọi người xấu đi. Tốt nghiệp xong, cô cắt đứt liên lạc với tất cả bọn họ. Chỉ khi nào nhớ đến thời đi học ấy, cô mới lại lén lút đăng nhập vào tài khoản Zalo cũ xem một chút.”Bọn họ đều hiểu lầm em chuyện gì vậy?” Tống Vinh Quang hỏi.

Lý Ngọc không đáp lại anh ngay, cô im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi lại: “Ông xã muốn hỏi về chuyện của em với Vương Khải ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK