• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 29

“Mẹ nhà mày!” Tống Vinh Quang đấm lên bàn, nghe rầm một tiếng rất to.

Vương Khải sợ giật nảy mình, nụ cười bỗng cứng đơ trên mặt, một lúc sau lại tiếp tục cười hì hì đầy âm u, hơn nữa hai người có hỏi thêm gì gã cũng không trả lời.

Đến lúc hai người đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Vương Khải tự nhiên thốt lên một câu không đầu không cuối.

“Mày căn bản là chẳng hiểu gì về quá khứ của vợ mày.”

Tống Vinh Quang đột nhiên giật mình, hốt hoảng nhớ lại một câu mà Tường Vy đã từng hỏi hắn lúc đầu, anh có biết gì về quá khứ của vợ anh không? Dường như hắn đã đoán được đằng sau câu nói này là một bí mật rất lớn, nhưng hắn lại không nắm bắt được, không biết gì về nó.

Hắn quay lại chạy vào trong, lớn tiếng chất vấn Vương Khải xem gã nói vậy là có ý gì, mà Vương Khải lại chỉ lặp lại câu nói đó một lần nữa. Ngay sau đó Từ Hoành đi vào túm lấy cánh tay hắn lôi hắn ra ngoài phòng thẩm vấn.

“Đội trưởng Từ, tôi vẫn còn một câu cuối cùng muốn hỏi tên đó, có thể cho thôi thêm hai phút nữa được không?” Giọng của Tống Vinh Quang rất khẩn thiết.

Từ Hoành kiên quyết lắc đầu, đẩy hắn ra đầu hành lang, “Đừng hỏi nữa, cái gã này rõ ràng là đang cố tình khiến cậu vướng mắc đấy, có hỏi nữa cũng không ra được gì đâu.”

“Vậy có thể để tôi gặp Tường Vy một lần không?” Tống Vinh Quang vẫn không chịu buông tha.

Đột nhiên biểu cảm của Từ Hoành cứng ngắc, anh ta nhìn ra phía ngoài, “Cô ta mất tích rồi.”

Cả hai đều ngẩn ra dường như không hiểu câu này có nghĩa là gì. Người đầu tiên có phản ứng chính là Tào Văn Tinh, giọng cô cao vút lên quãng tám, “Anh nói cái gì cơ, mất tích? Cô ta đang ở trong trại tạm giam cơ mà?”

Nói đến đó chuyện này cũng không thể giấu diếm được nữa, Từ Hoành mới đem chuyện của Tường Vi nói với bọn họ. Vốn dĩ phía cảnh sát định đợi vết thương của Tường Vi ổn định rồi thì sẽ đưa cô ta đến trại tạm giam chờ viện kiểm sát khởi tố. Nhưng ngày thứ hai sau khi Tường Vy bị bắt, vị phó trưởng phòng ô dù kia liền tạo áp lực cho cục cảnh sát thành phố, yêu cầu trả tự do cho tất cả những người liên quan đến vụ án này, không cần gây ra những tin tức trái chiều, phá hoại môi trường hòa bình phồn vinh tốt đẹp của thành phố H.

Thế nên Tường Vy được thả ra. Nhưng chỉ qua vài ngày, cảnh sát đã nhận được cuộc gọi báo án của bố mẹ Tường Vy, bời vì Tường Vy đã mất liên lạc nhiều ngày, bọn họ nghi ngờ rằng chồng của Tường Vy không chịu nổi cô ta ngoại tình nên đã mưu sát cô ta, nhưng phía cảnh sát lại xác nhận chồng của Tường Vy có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm.

“Sau đó cảnh sát vẫn không tìm thấy manh mối?” Tào Văn Tinh hỏi.

“Đúng thế, nhưng tôi nghi ngờ Tường Vy đã bị kẻ đứng sau màn của vụ này giết hại, dù sao cô ta cũng nắm trong tay rất nhiều tình hình bên trong Vườn địa đàng.” Từ Hoành nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ẩn ý. “Chuyện này giao cho bên cảnh sát chúng tôi đi, hai người đừng nhúng tay vào, trong khoảng thời gian này cũng đừng ra ngoài, tôi sẽ phái người đi theo bảo vệ.”

Vừa đi ra khỏi cửa chính của cục công an, điện thoại của Tống Vinh Quang đã vang lên, hắn lấy điện thoại ra thì phát hiện là cuộc gọi đến của vợ mình, Lý Ngọc. Mấy ngày nay, Lý Ngọc gọi cho hắn nhưng hắn đều không nghe máy, lần này vốn dĩ hắn cũng không định nghe nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến hắn lại nhấc máy lên nghe.

“Ông xã, anh vẫn ổn chứ?” Giọng của Lý Ngọc rất dịu dàng đồng thời cũng có chút nghẹn ngào.

“Có gì thì cứ nói thẳng, tôi bận lắm.”

“Có phải là bây giờ anh đang đi với Tào Văn Tinh không?”

“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi không có thời gian lằng nhằng với cô đâu.” Tống Vinh Quang nhìn sang Tào Văn Tinh đang đứng bên cạnh, ánh nắng mặt trời phủ lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô, nhìn trông rất xinh đẹp. Không biết thế nào trong lòng Tống Vinh Quang lại cảm thấy chột dạ như thể bị bắt gặp ngoại tình, thế cho nên hắn dùng giọng điệu ngang ngược để che giấu.

“Em chỉ muốn hỏi anh xem lúc nào anh về nhà?”

“Đợi đến lúc tôi tìm thấy bằng chứng cô ngoại tình tôi sẽ mang cả đơn ly hôn về nhà luôn.”

“Ông xã ơi, em không ngoại tình mà, người ngoại tình rõ ràng là anh thì có.”

“Đừng có đổ oan cho chúng tôi! Vừa nãy tôi vừa đi gặp Vương Khải, gã đã nói cho tôi biết bức ảnh đó là gã đưa cho cô, mục đích chính là đổ tội cho tôi.”

“Em thừa nhận bức ảnh đó là anh ta đưa cho em, trước kia em sợ anh nghĩ linh tinh cho nên không dám nói ra nguồn gốc của nó cho anh. Nhưng bức ảnh đó chình ình ra đấy rồi, sao anh không dám thừa nhận?” Lý Ngọc hỏi lại bằng giọng cứng rắn hiếm thấy.

“Chuyện này…” Tống Vinh Quang muốn nói rõ tình hình nhưng cảm thấy chân tướng của việc này khó mà khiến người khác tin được, hơn nữa còn dễ dàng để lộ chứng cứ mà bọn họ đang nắm giữ. “Dù sao tôi cũng không làm gì cả.”

“Ông xã, mỗi lần anh nghi ngờ em, em đều có thể chứng minh sự trong sạch của mình, thế nhưng anh vẫn không tin tưởng em. Kết quả là chuyện này xảy ra với anh, nhưng ngay đến chứng minh anh cũng không làm được mà bắt em phải tin anh không ngoại tình, anh không cảm thấy anh quá đáng lắm sao?”

“Tóm lại là tôi không ngoại tình. Lúc đó tôi và Văn Tinh bị tội phạm uy hiếp, cho nên mới đóng vai này, căn bản là không hề ngoại tình.” Cuối cùng Tống Vinh Quang vẫn phản bác một câu.

“Gọi ‘Văn Tinh’ thân mật thế mà còn nói hai người không có gì?” Giọng Lý Ngọc tràn đầy uất ức, trong đó còn chất chứa cả hận thù, “Anh đi mà lừa trẻ con ấy, tội phạm gì mà ép hai người phải lên giường với nhau, anh nghĩ ra được câu này cũng giỏi thật.”

Nói rồi, Lý Ngọc cúp điện thoại. Tống Vinh Quang giơ điện thoại ra giữa không trung, biểu cảm vô cùng bất lực. Tào Văn Tinh cười ha ha, tỏ ra vô cùng độ lượng, “Thôi, những chuyện như thế này căn bản là không giải thích rõ được. Đúng rồi, bước tiếp theo anh định làm gì?”

Tống Vinh Quang nhét điện thoại vào túi áo, giơ tay ra vẫy taxi, “Bây giờ đã là lúc sống còn, tôi cảm thấy chúng ta phải nhân lúc này điều tra đến cùng, bằng không thì sẽ không điều tra được chân tướng, mà sự an toàn của chúng ta cũng khó mà đảm bảo được, cảnh sát cũng chẳng thể bảo vệ chúng ta cả đời đúng không?”

Hắn mở cửa xe taxi ra xong liền đưa tay ngăn Tào Văn Tinh đang định bước lên xe lại, “Đương nhiên là cô đừng đi, nguy hiểm.”

“Tôi ghét nhất là tiêu chuẩn kép đấy.” Tào Văn Tinh không chịu thua trợn mắt nhìn đối phương.

Hai người giằng co nhau bên cảnh cửa, bày tỏ sự cương quyết của bản thân bằng ánh mắt. Tài xế xe mất kiên nhẫn giục giã vài câu, Tống Vinh Quang mới chủ động lui lại, thả cánh cửa xe ô tô ra, “Thôi, mắt tôi bé không đọ được với đôi mắt to của cô đâu, lên xe đi.”

Bộ phim Lý Ngọc tham gia tên là “Hạ Oa và rắn”, do quay đến một nửa bị dừng lại nên kịch bản cụ thể rất ít người biết, cộng thêm đạo diễn của bộ phim này là Võ Văn Bân đã chết năm ngoái trong một trận tai nạn xe ô tô nên nó trở thành một câu đố khó giải.

Bọn họ hỏi thăm các diễn viên, đạo diễn với nhà sản xuất đã hợp tác với Võ Văn Bân, cuối cùng thì cũng tìm được chút manh mối, bộ phim này vốn dĩ nằm trong tay cháu trai của Võ Văn Bân.

Võ Đào, cháu họ của Võ Văn Bân là một họa sĩ nghèo túng, ở trong một căn phòng lụp xụp rách nát, xung quanh là những con ngõ hẻm chằng chịt. Bọn họ mất rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy nơi ở của Võ Đào.

Trước khi gặp, Tống Vinh Quang còn tưởng hình tượng của đối phương trông sẽ rất chán nản, lại là kiểu nhà nghệ thuật coi trời bằng vung, chắc chắn sẽ rất khó giao tiếp. Nhưng sau khi gặp mặt mới phát hiện ra rằng hóa ra gã này làm một tên lắm mồm nhiệt tình.

Sau khi hàn huyên với nhau rồi, Võ Đào thao thao bất tuyệt giới thiệu cho hai người các tác phẩm của mình, Tống Vinh Quang không dễ gì mới tìm được cơ hội ngắt lời Võ Đào hỏi một số vấn đề liên quan đến phim “Hạ Oa và rắn.”

“Anh Võ, nghe nói chú anh từng giao cho anh một bộ phim có tên là “Hạ Oa và rắn”, chúng tôi muốn biết nội dung của bộ phim đó là về cái gì?”

Võ Đào lắc đầu, trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ thẹn thùng, “Quả đúng là có chuyện này. Còn về phần bộ phim ấy nói về cái gì, tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ có một đoạn cảnh nóng, quay rất táo bạo.”

“Đoạn cảnh nóng đó như thế nào?”

“Mấy người đàn ông cùng một người phụ nữ cùng làm tình tập thể trong một căn phòng, trên mặt còn đeo băng bịt mắt. Có điều, dáng người của cô diễn viên ấy đẹp thật, so với mấy cô diễn viên JAV của Nhật còn đẹp hơn. Hơn nữa theo kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn cảnh này là cảnh quay thật, cũng không biết chú tôi tìm đâu ra cô em bạo dạn như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK