• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32

“Tôi vốn định báo tin Thẩm Hạo có thể là kẻ đứng sau Vườn địa đàng cho đội trưởng Từ, nhưng giờ thì...” Tào Văn Tinh nói đến vậy thì dừng, nhưng Tống Vinh Quang đã đoán được vế sau của cô rồi. Nếu trong nội bộ cảnh sát cũng có nội gián, vậy Từ Hoành đã không còn đáng tin cậy nữa.

Vì vậy, vấn đề nan giải mà họ gặp phải đã không còn trông cậy viện trợ từ cảnh sát được nữa, nếu chỉ dựa vào hai người họ thì làm thế nào mới có thể gạt bỏ thế lực đang bao che Thẩm Hạo?

Họ ngồi đối diện nhau trên sofa, mặt mày ủ rũ phân tích những lá bài chưa lật, rốt cuộc thì lá nào sẽ uy hiếp được Thẩm Hạo.

Cho đến hiện tại thì những tài liệu họ thu thập được chưa thể chứng minh Lý Ngọc và Thẩm Hạo có quan hệ bất chính với nhau, cũng không thể chứng minh Thẩm Hạo là kẻ đứng sau Vườn địa đàng. Nếu tiếp tục điều tra thêm, thứ nhất là dựa vào sức một mình họ thì không được, không chỉ nguy hiểm, mà còn khó tìm được chứng cứ.

Càng nói, cảm xúc của hai người càng tệ hơn. Cuộc nói chuyện bắt đầu với tinh thần sôi nổi, kết thúc bằng lời qua tiếng lại.

Tào Văn Tinh bực bội, cũng không thèm để tâm giữ hình tượng nữa, cô gác hai chân lên sô pha bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, cô nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước đổ. “Có hai vấn đề, nội bộ cảnh sát có nội gián nên không thể tin, nhân lực của chúng ta quá ít, đánh không lại đám kia. Nói thật, nếu cứ thế này thì dù Thẩm Hạo có không làm gì chúng ta, chúng ta cũng chẳng làm được gì.”

“Khoan đã!” Tống Vinh Quang đột nhiên ngắt lời Tào Văn Tinh, “Tôi có cách này.”

Tào Văn Tinh dừng lại, nhìn Tống Vinh Quang bằng đôi mắt mong chờ, nhưng chỉ thấy hắn giơ tay lên giữa không trung, làm động tác vẫy tay, rồi cứ giữ tư thế ấy như một bức tượng điêu khắc. Một lúc sau, hắn chớp mắt, thu cánh tay lại đặt bên đùi.

“Lão Trương đã giúp chúng ta giải mã di động của Ngô Mỹ Huệ, chắc cũng biết cài phần mềm giám sát vào điện thoại nhỉ?” Tống Vinh Quang không đầu không đuôi hỏi.

Tào Văn Tinh gật đầu, hỏi hắn muốn làm gì.

Tống Vinh Quang vỗ đùi cái đét, nói biết thì tốt, sau đó lấy di động rồi gọi video cho Ngô Mỹ Huệ. Tào Văn Tinh nhìn một loạt hành động của hắn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cũng không hỏi gì, chỉ ngồi im chờ đợi.

Một lát sau, Ngô Mỹ Huệ nhận cuộc gọi. Giờ là một giờ đêm, Ngô Mỹ Huệ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh gợi cảm, mặt lờ đờ buồn ngủ, chắc đang ngủ nhưng bị cuộc gọi video đánh thức.

“Anh Tống à, muộn thế này rồi anh còn gọi gì vậy?” Ngô Mỹ Huệ ngáp một cái rồi duỗi lưng, quần áo xộc xệch lộ cả một phần ngực.

Nhưng giờ Tống Vinh Quang còn tâm trí nào thưởng thức cảnh xuân mời gọi của mỹ nhân, hắn nghiêm túc nói, “Vương Khải đã chết, có lẽ người tiếp theo sẽ là cô.”

“Anh nói cái gì?” Ngô Mỹ Huệ kinh ngạc bật dậy, cơn buồn ngủ đã bay biến sạch sẽ.

Tống Vinh Quang lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

“Sao có thể thế được? Tôi chỉ là con tôm con tép trong tổ chức thôi, dù ông chủ bí mật muốn giết người diệt khẩu thì cũng đâu đến lượt tôi?”

“Cô đừng quên, video làm tình tập thể của các sao nam đã châm một mồi lửa lên Vườn địa đàng, trở thành đề tài nóng trong dư luận hiện nay. Trong thời điểm căng thẳng như hiện tại, dù cảnh sát có muốn hay không thì họ buộc phải điều tra đến cùng, vì vậy không lâu nữa, họ nhất định sẽ đào thêm được càng nhiều thông tin về Vườn địa đàng. Cô nghĩ ông chủ bí mật của Vườn địa đàng sẽ nằm yên chờ chết sao? Hắn nhất định sẽ tìm cách để tự cứu lấy mình, mà cách trực tiếp nhất là diệt khẩu những thành viên trong tổ chức. Còn cô...”

Tống Vinh Quang nói tới đây thì ngừng một chút, nhìn khuôn mặt căng thẳng của Ngô Mỹ Huệ một cái rồi nói tiếp, “Còn cô, tuy thông tin mà cô biết ít hơn Vương Khải, nhưng cũng không tính là quá ít được. Cô thử nghĩ mà xem, giờ nếu cô đi tự thú thì Vườn địa đàng chết chắc. Ông chủ bí ẩn kia chẳng lẽ không nghĩ đến điều này?”

“Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn chết!” Ngô Mỹ Huệ sợ đến mức mất lý trí, cô ta khóc ầm lên, “Tôi phải đi tự thú, đúng rồi, phải tự thú, vậy thì hắn mới không thể làm gì tôi được.”

“Phải nói là cô quá ngu nếu làm vậy. Vương Khải chết trong địa bàn của cảnh sát, điều đó chứng minh chủ của Vườn địa đàng đã gài người vào nội bộ cảnh sát, cô nghĩ nếu tự thú thì sẽ được an toàn ư?” Tống Vinh Quang nói.

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy anh bảo tôi phải làm sao đây?” Ngô Mỹ Huệ gào lên.

Tống Vinh Quang nhìn Ngô Mỹ Huệ khóc lóc nước mắt giàn giụa trên màn hình, hắn biết thời cơ đã chín muồi, bèn nói kế hoạch của mình ra. Theo phỏng đoán của hắn thì ông chủ bí mật của Vườn địa đàng 90% là Thẩm Hạo, quan hệ giữa Lý Ngọc và Thẩm Hạo khá phức tạp, vậy nên phải ra tay từ Lý Ngọc.

Mà Ngô Mỹ Huệ và Lý Ngọc qua lại với nhau thường xuyên, cô ta có thể tìm cơ hội trộm điện thoại của Lý Ngọc rồi để Lão Trương cài phần mềm gián điệp vào, sau đó trả lại chỗ cũ. Chỉ cần làm cẩn thận thì đến khi Lý Ngọc và Thẩm Hạo liên hệ với nhau, họ có thể có được các manh mối khác.

“Cách này có tác dụng chứ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngô Mỹ Huệ nghi ngờ.

“Có tác dụng là cái chắc rồi, chẳng ai nghĩ đến chuyện chúng ta hợp tác với nhau đâu.” Tống Vinh Quang đáp.

“Được, mai tôi mời Lý Ngọc đến nhà ăn cơm, sau đó cố giữ cô ta ở lại qua đêm, rồi nhân cơ hội trộm điện thoại của cô ta.”

“Nhờ cả vào cô đấy.”

“Mong rằng đây không phải trò lừa của anh.”

“Không đâu, chúng ta có cùng kẻ địch mà.”

Tối hôm sau, Ngô Mỹ Huệ hẹn Lý Ngọc tới nhà ăn cơm. Tống Vinh Quang chiến tranh lạnh rồi tách ra ở riêng nên Lý Ngọc đang buồn sẵn, cũng muốn ra ngoài giải sầu. Ngô Mỹ Huệ vừa hẹn, cô bèn đồng ý ngay.

Trong bữa ăn, Ngô Mỹ Huệ cố ý chuốc rượu Lý Ngọc. Tâm trạng Lý Ngọc đang không tốt nên hoàn toàn không đề phòng, rót ly nào là uống cạn ly đó, chẳng mấy chốc đã say bất tỉnh nhân sự.

Ngô Mỹ Huệ đỡ Lý Ngọc vào giường rồi gọi cô mấy tiếng, thấy cô không phản ứng mới dám chắc là cô đã say.

Ngô Mỹ Huệ bèn lấy di động từ trong túi xách của Lý Ngọc ra rồi đẩy cửa xuống lầu. Tống Vinh Quang đã đợi dưới đó rất lâu, hắn vừa thấy Ngô Mỹ Huệ bèn đưa tay ra nhận lấy điện thoại, nói hai câu xong thì đi ra khỏi khu chung cư, đi tới cạnh một chiếc xe bán tải rồi gõ cửa kính xe.

Kính xe hạ xuống, trong xe là Lão Trương. Tống Vinh Quang đưa di động cho lão Trương, hỏi tốn bao nhiêu thời gian.

“Nếu cô ta chưa đổi mật khẩu mở máy thì cũng nhanh thôi.” Lão Trương nói rất tự tin.

Sau đó, Lão Trương thử nhập mật khẩu vào, màn hình chính hiện ra ngay tức khắc. Lý Ngọc không đổi mật khẩu, vậy chắc trong điện thoại không có gì quan trọng cả.

Đúng như dự đoán, tài khoản Zalo cũ đã bị gỡ, các ứng dụng liên lạc khác cũng bị xóa sạch lịch sử trò chuyện.

Lát sau, Lão Trương cài phần mềm giám sát vào điện thoại, còn giấu phần mềm này cực kín, người bình thường sẽ khó mà phát hiện điện thoại bị theo dõi.

Tống Vinh Quang khó khăn lắm mới kiềm nén được sự kích động, hắn gọi Ngô Mỹ Huệ xuống lấy điện thoại. Khi Ngô Mỹ Huệ mang điện thoại về chỗ Lý Ngọc, màn hình đột nhiên sáng lên, thông báo có tin nhắn mới từ Zalo.

9h tối mai, khách sạn Hồng Hải tại thành phố H.

Người gửi là TH.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK