Sau khi rời khỏi phòng quản lý nghiệp vụ, Tống Vinh Quang nói muốn về nhà một mình. Tào Văn Tinh thấy sắc mặt hắn rất tệ, lo lắng trên đường hắn xảy ra chuyện nên lái xe đưa hắn về nhà.
Chiếc Jeep đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khu chung cư, Tống Vinh Quang đẩy cửa xuống xe, quay đầu nói một tiếng cám ơn với Tào Văn Tinh, lại hỏi cô có muốn lên nhà ngồi một chút không. Tào Văn Tinh nghiêng đầu nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Nhà của Tống Vinh Quang ở tầng hai tư. Vừa ra khỏi thang máy, hắn liền nhìn thấy cửa nhà mình đang mở toang hoác, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an. Hắn vội vàng ra dấu bảo Tào Văn Tinh dừng lại.
Chỉ có hắn và Lý Ngọc có chìa khóa cửa, nhưng lúc này, Lý Ngọc vẫn còn đang ở thành phố H. Chẳng lẽ nhà hắn có trộm, hắn không khỏi nghĩ vậy.
Tống Vinh Quang ghé vào tai Tào Văn Tinh, nói trong nhà có trộm rồi, bảo cô đứng im tại chỗ vân vân, sau đó hắn mở hộp cứu hỏa trên hành lang, lấy bình chữa cháy ra làm vũ khí phòng thân.
Hắn đi đến cạnh cửa, căng thẳng ngó đầu vào trong nhìn một cái, không ngờ nhìn thấy bố mẹ đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, sắc mặt hai người đều rất u ám.
“Bố, mẹ, sao lại là bố mẹ?” Hắn vội trả bình chữa cháy về chỗ cũ, gọi Tào Văn Tinh một tiếng rồi đi vào trong nhà. “Đây là bạn của con, gần đây giúp con một số việc.” Hắn chỉ vào Tào Văn Tinh giới thiệu.
Hắn định nói đây là bạn học của Lý Ngọc, chỉ là lời đến bên miệng rồi, lại cảm thấy nhất thời không giải thích rõ ràng được, đành ậm ờ lảng tránh bằng cách này.
Mẹ Tống nghe xong, vỗ đùi kêu lên: “Bạn bè, bạn bè gì? Mẹ thấy là đứa bạn đại học không biết xấu hổ của Ngọc thì có!”
“Dì ơi, cháu là bạn học của Lý Ngọc, nhưng không phải đứa bạn học không biết xấu hổ, phiền dì khi nói chuyện chú ý cách dùng từ.” Tào Văn Tinh nói.
“Được lắm, cô còn dám cãi lại à.” Cơn giận của mẹ Tống bùng lên, đứng dậy muốn cho Tào Văn Tinh một bạt tai, Tống Vinh Quang lập tức đứng chắn giữa hai người. “Mẹ, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân.”
“Thằng nhóc thối này, con tránh ra cho mẹ, mẹ phải đánh chết con hồ ly tinh này!”
“Mẹ nói rõ ràng trước đã, cô Tào đắc tội gì đến mẹ.” Tống Vinh Quang vẫn đứng chắn trước mặt bà Tống.
Chính vào lúc này, Lý Ngọc xách mấy túi đồ siêu thị đi vào. “Mẹ, có gì chúng ta ngồi xuống rồi nói, đừng tức giận không tốt cho sức khỏe.” Lý Ngọc đặt túi đồ siêu thị trong tay xuống, đưa tay ra khoác lấy cánh tay bà Tống, đỡ bà đến sô pha.
Nhìn thấy một màn này, đầu tiên Tống Vinh Quang ngạc nhiên không hiểu sao Lý Ngọc lại về sớm hơn, tiếp đó là nghĩ, người phụ nữ này chắc chắn đã đi trước một bước bôi xấu gì hắn rồi, chỉ cần để bố mẹ tin hắn đã vượt quá giới hạn, vậy thì cho dù Tống Vinh Quang có tố cáo cô ta có hành vi không đứng đắn thì cũng rất khó khiến bố mẹ tin tưởng.
“Cô nói vớ vẩn gì với bố mẹ tôi rồi?” Hắn lớn tiếng gầm lên giận dữ với Lý Ngọc.
Lý Ngọc còn chưa kịp trả lời, ông Tống đã đập tay lên tay vịn ghế sô pha, quát lớn: “Mày dẫn con hồ ly tinh này về nhà, còn không biết xấu hổ cáu với Ngọc à! Trước đây Ngọc nói mày có bồ bịch bên ngoài, bố với mẹ mày còn không tin lắm, ai ngờ là thật.”
Tống Vinh Quang ngăn Tào Văn Tinh đang định đi lên tranh luận phải trái lại, sau đó cố gắng bình tĩnh nói: “Bố, mẹ, con không biết Lý Ngọc nói gì với bố mẹ, nhưng con nhấn mạnh lại, con và cô Tào chỉ là bạn bè.” Hắn quay mặt sang Lý Ngọc, trong mắt bắn ra lửa giận: “Người thật sự ngoại tình là cô. Nói, tối một tuần trước, cô và Vương Khải đi đâu?”
Lý Ngọc không ngờ hắn sẽ đánh lại một đòn này, ngây như phỗng một lúc mới đáp lại: “Ông xã ơi, không phải em nói với anh rồi à, em đi an ủi Ngô Mỹ Huệ.”
Tống Vinh Quang giận quá hóa cười, không để ý đến Tào Văn Tinh nãy giờ nháy mắt ra dấu cho hắn, nói hết cảnh tượng nhìn thấy trong băng ghi hình xem hôm nay ra. Ông bà Tống nghe xong cũng lộ ra chút vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngọc, chuyện này là sao, có phải thằng nhóc này đang nói xằng bậy không?” Mẹ Tống không kiềm chế được, mở miệng thăm dò.
“Bố mẹ, hai người phải tin con, con chắc chắn con không làm chuyện gì có lỗi với Vĩnh Ba.” Sau khi Lý Ngọc chần chừ mấy giây, mới khai báo tỉ mỉ những chuyện cô ta giấu diếm.
Chập tối hôm đó, Vương Khải đưa Lý Ngọc đến nhà Ngô Mỹ Huệ. Dưới sự an ủi của Lý Ngọc, Ngô Mỹ Huệ cũng tạm buông bỏ suy nghĩ dại dột, nhưng trong lòng vẫn uất ức, vì thế Vương Khải dẫn mấy người ra ngoài ăn cơm, sau đó đến KTV thả lỏng tâm tình. Lý Ngọc đồng ý, nhưng cô ta cảm thấy con người Vương Khải không đáng tin, nên gọi thêm hai người chị em khác nữa đến, hẹn mấy cô ấy tụ họp ở quán cơm.
Sau đó, Lý Ngọc sợ Tống Vinh Quang hiểu nhầm, vì vậy không nhắc đến việc Vương Khải cũng ở đó tối ấy.
“Ông xã ơi, em biết anh vẫn không tin em, nhưng không phải anh rất thích xem băng ghi hình sao, em có thể cùng anh đi xem băng ghi hình của quán cơm và KTV. Khi đó có tổng cộng bốn người phụ nữ, Vương Khải có thể làm gì đây? Hơn nữa sau khi giải tán xong, em cũng tự lái xe về mà.” Lý Ngọc nói.
Ngay lúc này trong lòng Tống Vinh Quang rất mâu thuẫn. Hắn cảm thấy vợ hắn là một người nói dối thành tính rồi, không muốn tin lời cô ta, nhưng cô ta lại bày ra điệu bộ chủ động phối hợp điều tra, nếu trong lòng có gì đó thì sao có thể thản nhiên đến vậy?
Chính vào lúc Tống Vinh Quang còn đang do dự không chắc chắn thì ông bà Tống đã tin lý do của Lý Ngọc rồi, chỉ phê bình cô ta hai ba câu rằng đã làm thì cứ nhận, tội gì phải giấu diếm, để hồ ly tinh có cơ hội chen vào, lời ra lời vào đều ám chỉ Tào Văn Tinh là đầu sỏ phá hoại hôn nhân người khác.
Tào Văn Tinh tức đến đỏ mặt, thân thể không kìm được run lên. Cô không chỉ tức Tống Vinh Quang không giữ được bình tĩnh, trước khi còn chưa tìm được chứng cứ xác thực Lý Ngọc ngoại tình đã lật con át chủ bài rồi, thế cho nên mới mất đi vị trí có lợi, càng tức Lý Ngọc dám quật lại, vu cái mác hồ ly tinh cho cô.
“Lý Ngọc, cô là loại đàn bà giảo hoạt, lần nào cũng tìm được cái cớ cho lời nói dối của mình, nhưng cô nói tôi và chồng cô gian díu với nhau, cô có bằng chứng gì?” Tào Văn Tinh không chút yếu thế lườm Lý Ngọc, trong mắt tựa như bắn ra hai luồng lửa.
“Tôi vốn không muốn vạch trần sự thật, chỉ cần cô biết sai, tránh xa khỏi chồng tôi, thì tôi sẽ không tính toán gì nữa, nhưng mà cô lại không biết hối cải, vậy tôi chỉ có thể cho cô xem cái này thôi.”
Lý Ngọc vừa nói vừa đi vào phòng sách, mang ra một phong thư quẳng lên bàn trà. Đây cũng là lần đầu ông bà Tống nhìn thấy phong thư này, không biết bên trong chứa cái gì, muốn đưa tay ra lấy nhưng bị Lý Ngọc cản lại.
“Bố mẹ đừng xem, đỡ phải bực mình.” Lý Ngọc nói.
Tào Văn Tinh hừ một tiếng, ném cho Lý Ngọc một ánh nhìn khiêu khích, tiếp đó cầm phong thư lên, xé chỗ dán, rút từ trong ra vài tấm ảnh. Ngay sau đó, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, ảnh trong tay rơi tung tóe xuống đất.
Tống Vinh Quang thấy vậy, trong lòng có chút bất an, vội vàng cúi xuống nhặt một tấm ảnh lên xem. Chỉ thấy tấm ảnh chụp một kho hàng bỏ hoang, trong góc đặt một cái giường sắt, trên giường có một đôi nam nữ đang thân mật. Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống mặt bọn họ, mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Tống Vinh Quang và Tào Văn Tinh.