4h20' chiều hôm sau, Lý Ngọc rời khỏi công ty rồi bắt xe đến thành phố H. Cùng lúc cô ra khỏi cửa, chấm đỏ đại diện cho Lý Ngọc di chuyển trên bản đồ màn hình điện thoại của Tống Vinh Quang.
Tống Vinh Quang gọi cho Tào Văn Tinh rồi lái xe đuổi theo. Chiếc xe họ thuê là một chiếc xe rất phổ biến trên cả nước, nên khi đi trên đường rất khó nhận diện, cũng không khiến Lý Ngọc chú ý.
Tống Vinh Quang ngồi ghế lái phụ, hắn cầm di động trong tay, nhìn không chớp mắt điểm đỏ trên bản đồ, báo địa điểm và hướng đi của Lý Ngọc cho Tào Văn Tinh đang lái xe.
Tào Văn Tinh liếc hắn một cái, thấy hắn căng thẳng như sắp chết đến nơi bèn trêu chọc, “Nào nào, người dẫn đường của tôi ơi, làm gì mà căng, cẩn thận ảnh hưởng đến tôi đấy, tôi là nữ tài xế đấy nhé.”
“Cô là nữ tài xế lái giỏi nhất tôi biết.” Tống Vinh Quang cười đáp, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Tôi thật sự phải nhìn anh bằng cặp mắt khác đấy.” Tào Văn Tinh nhấn ga, vượt qua ngã tư trước khi đèn đỏ bật sáng.
“Sao lại nói vậy?” Tống Vinh Quang nhướn mày, mắt vẫn dán chặt lấy màn hình điện thoại.
“Trước đây, anh cứ ngu ngu đần đần, đụng chuyện là đâm đầu vào làm mà không suy nghĩ gì, không giờ lần này anh có thể nghĩ ra kế hoạch tuyệt như vậy.”
“Đằng sau mỗi thám tử đại tài đều có một quá khứ đen tối.”
“Coi kìa, mới khen một câu anh đã phổng mũi lên rồi.” Tào Văn Tinh cười mắng, “Đúng rồi, nếu TH là Thẩm Hạo thật thì anh định làm thế nào?”
Tống Vinh Quang im lặng hồi lâu mới bật ra hai chữ “ly hôn”. Hắn ngập ngừng một lát rồi bổ sung, “Sau đó phơi bày bí mật của Vườn địa đàng ra ánh sáng, giúp cô giành giải thưởng Pulitzer.”
“Được.” Tào Văn Tinh đáp, sau đó hai người đều im lặng.
9h kém 5, họ theo Lý Ngọc đến trước cửa khách sạn Hồng Hải. Tống Vinh Quang bấm biểu tượng microphone trên màn hình, phần mềm theo dõi khởi động microphone trong máy Lý Ngọc, truyền mọi tiếng động bên Lý Ngọc về máy Tống Vinh Quang.
Điện thoại vang lên tiếng giày cao gót của Lý Ngọc, từ tiếng vang thì có thể biết được cô đang ở đại sảnh của khách sạn, sau đó là một tiếng “đinh”, tiếng thang máy mở cửa. Thang máy lại “đinh” một tiếng nữa rồi mở ra. Lý Ngọc ra khỏi thang máy, đi tới một phòng nào đó rồi gõ ba cái, tiếp đó là giọng một người đàn ông khác, “Đến rồi hả?”
Tống Vinh Quang như ngừng thở, Tào Văn Tinh tắt động cơ ô tô, hai người tập trung nghe như sợ sót một câu một chữ nào.
Lý Ngọc không đáp, tiếng đóng cửa vang lên, xem ra Lý Ngọc đã vào phòng.
Nối tiếp là giọng ngả ngớn của tên đàn ông nọ, “Người đẹp, qua đây cho anh sờ cái nào, trông cũng xinh xắn ra trò nhỉ.”Đột nhiên trong điện thoại vang lên một tiếng chát vang dội, tiếp đó là câu mắng mỏ đầy giận dữ của Lý Ngọc, “Tôn trọng tôi chút đi!”
Qua một lúc im lặng, tên đàn ông kia mới tức giận mắng một câu con điếm, ngay sau đó là tiếng đánh đập vang lên. Vài giây sau, điện thoại bỗng phát ra một tiếng cộp rất vang, điểm đỏ trên màn hình cũng biến mất.
Điện thoại của Lý Ngọc bị ném vỡ.
Sự nhẫn nại của Tống Vinh Quang theo đó cũng chạm đến giới hạn. Hắn đẩy cửa xe rồi chạy ào vào khách sạn Hồng Hải. Tào Văn Tinh không yên tâm nên đuổi theo, túm chặt lấy cánh tay hắn.
“Anh bình tĩnh cho tôi nhờ, anh có biết cô ấy đang ở phòng nào không?” Tào Văn Tinh hỏi.
“Dù cô ấy ở đâu thì tôi cũng nhất định phải tìm được!” Tống Vinh Quang giằng tay Tào Văn Tinh ra, “Cô cũng nghe thấy rồi mà, Thẩm Hạo đang đánh cô ấy, mặc kệ cô ấy có ngoại tình hay không... tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị cưỡng hiếp thế được!”
“Tôi xin anh đấy, anh tự động não đi. Anh cũng nghe hai người họ nói chuyện với nhau rồi đấy, có giống người yêu cũ gặp nhau không, rõ ràng là hai kẻ xa lạ.”
“Tôi mặc kệ quen hay lạ, tôi không thể khoanh đứng nhìn như vậy được.” Tống Vinh Quang bước vội vã vào sảnh khách sạn, bấm nút trên thang máy.
“Tôi đến bó tay với anh, cứ đụng chuyện là cuống hết cả lên.” Tào Văn Tinh chạy tới đứng cạnh Tống Vinh Quang rồi thở hổn hển, “Anh có biết phòng nào đâu mà tìm, chờ tìm đến nơi thì chắc cũng đánh xong 7749 hiệp rồi. Phần mềm theo dõi có chức năng ghi âm tự động mà, anh đưa cho bên lễ tân nghe, chắc chắn họ sẽ giúp chúng ta.”
Tống Vinh Quang vỗ ót, thầm mắng bản thân đụng chuyện là rối hết lên, việc quan trọng như vậy mà cũng quên được, hắn bèn kéo Tào Văn Tinh đi tới quầy lễ tân.
Tào Văn Tinh đỏ bừng mặt, cô muốn giằng tay ra nhưng không giằng ra nổi, đành để kệ vậy rồi cúi đầu theo Tống Vinh Quang tới quầy lễ tân.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, một cô gái tóc dài kéo vali cỡ đại đi ra. Tào Văn Tinh vừa thấy cô gái ấy thì mắt trợn hết lên, sau đó cố kéo bả vai Tống Vinh Quang, buộc hắn quay mặt sang hướng khác, hướng lưng về phía cô gái kia.
Vì cô gái kéo vali ấy chính là Lý Ngọc.
Tào Văn Tinh không dám thở mạnh, trong lòng thầm cầu nguyện Lý Ngọc không phát hiện ra họ. Tống Vinh Quang không biết Tào Văn Tinh định làm gì, nhưng thấy cô run run, biết cô đang căng thẳng nên đành phối hợp hành động. Chừng ba giây sau, Tào Văn Tinh mới chậm rãi quay người lại, liếc một vòng quanh đại sảnh khách sạn, không thấy Lý Ngọc, chắc cô đã ra khỏi khách sạn rồi. Tào Văn Tinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hướng mắt ra ngã tư đường ngoài khách sạn.
Lý Ngọc đứng bên đường, cạnh một chiếc taxi, lái xe đang nhét hành lý vào cốp xe giúp cô.
“Mau đuổi theo.” Hai mắt Tào Văn Tinh sáng bừng, kéo Tống Vinh Quang chạy ra cửa.
Hai nhân viên lễ tân nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đứng trước quầy một lúc rồi chạy như ma đuổi ra khỏi khách sạn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một trong số họ huých cùi chỏ vào người còn lại rồi hỏi thầm, “Ê, cậu nghĩ xem hai người này bị sao vậy?”
“Chịu, chắc đầu có vấn đề.”
Tống Vinh Quang vô cùng đồng cảm với hai nhân viên lễ tân, hắn cũng không hiểu gì hết, vì khi chạy ra khỏi cửa, Lý Ngọc đã ngồi vào xe rồi, hắn chưa kịp nhận ra cô.
Giờ hắn rất hối hận. Hắn nghĩ mình đã quá tin tưởng Tào Văn Tinh, chưa suy nghĩ gì đã lên xe, còn không biết Tào Văn Tinh định lái xe đi đâu nữa. Hắn nghĩ tới người vợ rất có thể đang bị đánh đập bị cưỡng bức của mình mà chỉ muốn nhảy ra khỏi xe.
“Tào Văn Tinh, nếu giờ cô dừng xe lại, tôi sẽ không coi cô như đồ điên nữa.” Tống Vinh Quang giật cửa xe và gào lên.
“Đừng, anh đừng có nhảy khỏi xe, giờ mà nhảy thì anh mới chính là thằng bị điên đấy. Anh nhìn chiếc xe taxi phía trước đi, có nhận ra gì không?” Giờ Tào Văn Tinh đang vui lắm, không thèm so đo với hắn.
Tống Vinh Quang tập trung nhìn về phía trước, cách hắn hơn năm mươi mét là một chiếc xe taxi màu đỏ. Hắn bắt gặp một bóng lưng quen thuộc sau lớp cửa kính trong suốt.