Tống Vinh Quang đi thang máy đến tầng mười, nhìn cửa phòng hai bên hành lang đóng chặt, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh Lý Ngọc cùng Vương Khải thân mật khiến hắn tức giận đến mức cả người run lên. Hắn lắc đầu thật mạnh tựa như có thể xua tan suy nghĩ rối rắm bên trong.
Tống Vinh Quang dán tai lên cảnh cửa đầu tiên ở hành lang bên trái, nghe lén động tĩnh bên trong cánh cửa. Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói của hai cô gái, xem ra đây không phải là phòng của Lý Ngọc.
Hắn cứ làm như vậy mà tiếp tục nghe lén động tĩnh của các phòng còn lại.
Lúc tai hắn dán lên cửa phòng thứ tám thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng người phụ nữ hưng phấn rên rỉ, do khoảng cách hơi xa chỉ nghe thấy thanh âm đứt quãng, không rõ ràng.
Hắn dồn sức lên chân muốn đá về phía cửa, nhưng trong chớp mắt định đạp vào cánh cửa ấy, hắn chợt ngừng lại. Vì hắn kịp nhận ra nơi này là khách sạn, nam nữ thuê phòng là chuyện thường tình, ngoài vợ hắn ra khẳng định vẫn có người khác. Ngộ nhỡ nhận nhầm người thì không chỉ thêm phiền toái không cần thiết mà còn đánh rắn đọng cỏ. Đến lúc đó muốn tìm thấy dấu vết Lý Ngọc ngoại tình đã khó lại càng thêm khó.
Tô Vĩnh Ba nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt, cố gắng phân biệt xem trong kia có phải tiếng rên rỉ của vợ mình không. Lúc này hắn nghe thấy người phụ nữ trong phòng nói một câu.
“Chồng à, để em nghỉ một chút, ngày mai còn phải tham gia huấn luyện nữa.”
Dù cho giọng nói bị ngăn cách bởi cửa phòng, giọng điệu có chút không thoải mái, nhưng tuần này Lý Ngọc cũng vừa đúng đang nhận huấn luyện? Vì thế Tống Vinh Quang vừa nghe xong lời này liền không nhịn được nữa, một cước đá tung cửa phòng xông vào.
Căn phòng có hai phòng nhỏ và một phòng khách, Tô Vĩnh Ba phát hiện tiếng nói từ phòng ngủ phía bên phải truyền tới, thế là lại đạp tung cửa phòng ngủ đang khép hờ, lập tức chứng kiến thân thể trần truồng của người phụ nữ đang quỳ trên giường, hưởng thụ từng đợt xâm nhập của gã đàn ông.
“Mày là ai, cút mau.” Gã đàn ông đang trong cơn vui sướng kịp phản ứng, quát vào mặt Tống Vinh Quang.
“Mẹ kiếp!” Tống Vinh Quang xông tới bên giường, giáng một nắm đấm lên mặt gã đàn ông. Gã đàn ông kêu hừ một tiếng rồi ngã nghiêng xuống giường.
Bởi vì tình hình xảy ra quá nhanh, người phụ nữ vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cuộc tình ái, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên cô ta vẫn như cũ vừa vặn vẹo cái mông vừa nói: “Ông xã, người ta thật sự sướng chết rồi, trước giờ chưa từng sướng như vậy.”
Giờ phút này, mắt Tống Vinh Quang tối đen, tai ù đi, hành động toàn thân đều nhờ vào cơn thịnh nộ chống đỡ. Hắn túm lấy tóc người phụ nữ thô bạo kéo cô ta lên, đưa tay lên muốn tát cô ta một bạt tai.
Nhưng đột nhiên động tác của hắn cứng lại, cơn giận lan khắp cả người cũng không còn sót lại chút gì, dường như biến thành cái xác không hồn.
Bởi vì người phụ nữ kia không phải là Lý Ngọc, mà là Mỹ Huệ.
Tống Vinh Quang lại liếc xuống nhìn thằng đàn ông trên giường. Chỉ thấy má phải gã ta đã sưng vù lên giống như một cái bánh bao đỏ rực, có điều vẫn nhìn ra được tên này không phải Vương Khải mà là một gã đàn ông lạ lẫm hắn chưa từng gặp.
Tay Tống Vinh Quang trượt khỏi mái tóc ngắn của Mỹ Huệ, hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ. Cùng lúc đó, một cánh cửa ở phòng ngủ khác mở ra, Lý Ngọc đeo nút tai chạy ra, liếc mắt liền thấy Tống Vinh Quang đứng trước cửa.
“Ông xã, sao anh lại tới đây, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Vinh Quang toan đáp lại thì gã đàn ông vừa ngã xuống giường đột nhiên vọt lên giáng một đấm vào bên khóe miệng hắn. Lập tức người hắn đổ về phía sau đập vào khung cửa, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi.
“Anh Lý, có chuyện gì từ từ nói, không nên đánh người!” Lý Ngọc chắn trước mặt Tống Vinh Quang, ánh mắt đúng lúc chú ý tới Mỹ Huệ bị dọa sợ ngây người. Cô muốn tiến lên giúp Mỹ Huệ khoác áo lên, nhưng lại lo lắng hai người đàn ông lao vào đánh nhau, đành phải ngồi tại chỗ. “Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô hỏi chồng cô đi. Ông đây đang cùng bạn gái thân mật, không động đến ai, tên ngu đần này liền xông vào đánh người.” Lý Ca choàng chăn lên người Mỹ Huệ, rồi qua loa mặc quần áo vào.
Lý Ngọc đưa mắt nhìn sang Tống Vinh Quang, trong mắt vừa phẫn nộ vừa nghi hoặc. Tống Vinh Quang lúng túng tránh ánh mắt của cô, ấp úng nói: “Anh...Anh tưởng đó là em.”
Mặc dù Tống Vinh Quang không nói rõ ràng nhưng Lý Ngọc lập tức hiểu được ý của hắn. Cô tức giận giậm chân kéo tay Tống Vinh Quang đi đến phòng ngủ của mình. “Xin lỗi Mỹ Huệ, anh Lý. Lát nữa tớ sẽ để anh ấy nhận lỗi với hai người, bây giờ tớ nói chuyện với anh ấy trước một chút.”
Lý Ngọc sập cửa phòng lại, khoanh tay dựa lên cửa. “Ông xã, em cần một lời giải thích.”
Tống Vinh Quang trông thấy bộ dạng tức giận chất vấn của Lý Ngọc, ngoài cảm giác ngượng ngùng xấu hổ ra thì còn cảm thấy thật sự không cam lòng. Hắn rõ ràng thấy Lý Ngọc cùng Vương Khải đi vào khách sạn, tại làm sao mà xông vào lại biến thành một cảnh tượng khác thế này?
“Tôi còn phải hỏi cô, sau khi cô xuống taxi thì đi xe của ai?” Tống Vinh Quang không đáp mà hỏi ngược lại.
Đầu tiên chỉ thấy Lý Ngọc kinh ngạc, sau đó sắc mặt liền vì phẫn nộ mà đỏ lên hỏi: “Hóa ra là anh theo dõi em?”
“Đúng vậy! Cho nên cô liền kim thiền thoát xác, ngồi lên xe thằng tình nhân Vương Khải kia!” Tống Vinh Quang đặt mông ngồi xuống giường, quát lớn.
“Bốp” một tiếng, Lý Ngọc vung tay lên cho Tống Vinh Quang một bạt tai: “Sao anh có thể nghi oan cho em như thế, chuyện này thì liên quan gì đến Vương Khải?”
Tống Vinh Quang xoa vết tay trên mặt, sau đó lè lưỡi liếm khóe miệng bị Lý Ca đánh, bộ dạng thoạt nhìn có chút dữ tợn. “Còn muốn tôi nói rõ hơn à? Cô thừa dịp đi huấn luyện vụng trộm cùng Vương Khải hẹn hò. Tôi đã hỏi người tận mắt nhìn thấy, hai người sau khi xuống taxi liền ngồi xe Maserati, tôi không nhớ nhầm thì xe của Vương Khải chính là Maserati.”
“Anh thật sự đã hiểu lầm rồi. Đó là xe của anh Lý. Anh ấy là bạn trai mới của Mỹ Huệ. Vốn đã nói đến đài phát thanh đón bọn em nhưng tạm thời có việc gấp không đến kịp, vì thế mới để bọn em đi taxi trước, được nửa đường thì anh ấy đón.”
Lý Ngọc lấy điện thoại, mở mục khoảnh khắc của Mỹ Huệ, sau đó tức giận nhét điện thoạt vào ngực Tống Vinh Quang. Hắn cầm lấy điện thoại nhìn qua, một chiếc xe Maserati màu đen bất ngờ xuất hiện làm nền cho bức ảnh, người đứng bên cạnh xe là Mỹ Huệ cùng bạn trai mới.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng phức tạp, không thể nói rõ là an tâm hay ảo não. Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ tới một màn nhìn thấy trước cửa khách sạn, thế là lại lập tức nói: “Nhưng tôi đứng trước cửa khách sạn thấy cô và Vương Khải cùng nhau đi vào, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Lý Ngọc mệt mỏi dựa vào cửa, vẻ mặt thất vọng. “Anh xác nhận đó thật sự là Vương Khải sao? Anh có muốn chúng ta cùng xuống lầu hỏi nhân viên phục vụ bên dưới xác nhận không?”
Nghe xong lời này, Tống Vinh Quang cẩn thận nghĩ lại, phán đoán kiên định ban đầu cũng trở lên mơ hồ. Lúc ấy, hắn quả thật không nhìn thấy mặt của tên đàn ông kia, chẳng qua chỉ dựa vào vóc dáng mà phán định. Mà bây giờ nghĩ lại. dáng người của Lý Ca và Vương Khải khá giống nhau, nếu nhìn từ xa rất dễ nhận nhầm người.
“Cô nói là người cùng cô quay về khách sạn là cái tên họ Lý kia?” Tống Vinh Quang mơ hồ hỏi.
“Không phải anh ta thì là ai?” Lý Ngọc bất đắc dĩ thở dài. “Hành động của anh hôm nay làm em quá thất vọng, bây giờ anh mau đi xin lỗi họ đi.”
“Tôi sẽ xin lỗi bọn họ, nhưng trước đó tôi còn có chuyện muốn hỏi cô.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay tôi gặp Tào Văn Tinh bạn học của cô, cô ấy nói cho tôi biết một số việc bị cô giấu giếm.”